"Có chuyện gì vậy?" Diệp Thiển Hâm giả vờ ngạc nhiên hỏi.
Cổ Hưng Quốc: "Ban đầu cần Hồ Uyển Oánh chụp thêm một bức ảnh cầm xi đánh giày nên mới gọi cô ta đến, kết quả lúc cô ta đến thì có vẻ như đang tức giận, đợi đến khi kết thúc cuộc họp, bạn trai cô ta đến tìm cô ta, lúc đó hai người nói được vài câu là cãi nhau.
"
"Nghe có vẻ như người đàn ông đó bắt cá hai tay, Hồ Uyển Oánh vốn đã nóng tính, mắng vài câu rồi bắt đầu động tay, lúc đầu người đàn ông đó còn muốn giải thích, sau đó bị chọc tức, liên đánh trả lại, may mà có người ở bên cạnh, kịp thời kéo hai người ra.
"Nhưng Hồ Uyển Oánh bị thương ở tay và mắt cá chân, không thể chụp ảnh được nữa, tổng biên quyết định đổi người khác."
Diệp Thiển Hâm nghe xong thì trong lòng cảm thấy cảm khái, Hồ Uyển Oánh và Mạnh Siêu đúng là trời sinh một cặp, đều đáng đời.
"Trời ạ." Cổ Hưng Quốc buôn chuyện xong, liền lập tức háo hức mở bản vẽ được kẹp giữa giấy tuyên chỉ ra: "Tô màu đẹp quá, vừa đúng với chủ đề Long Tang Tứ Hải."
Nét vẽ của Diệp Thiển Hâm tinh tế, từng mảnh vảy rồng trông như đang lấp lánh, rất đẹp, đặc biệt là bản đồ giản lược của Thần Châu đại địa, nếu nhìn kỹ, còn có thể nhìn ra đường nét chính của bản đồ, cũng giống như một con rồng đang nằm trên mặt đất.
"Cô Diệp, sau khi tổng biên xem bản thảo còn lo không biết tô màu có đủ tinh tế không, bây giờ xem ra, là chúng tôi đã đánh giá thấp trình độ của cô."
Diệp Thiển Hâm khiêm tốn: "Ông quá khen rồi, sau khi xác định xong, nhớ giúp tôi nộp vào cuộc thi vẽ tranh của thành phố."
"Chắc chắn rồi, cô yên tâm, còn tiền nhuận bút thì tuân sau sẽ gửi cho cô."
Tiễn Cổ Hưng Quốc đi, Diệp Thiển Hâm lên lầu dọn dẹp đồ đạc, sau đó mang theo hộp cơm đã chuẩn bị từ trước đến quân khu.
Nhân viên bảo vệ ở cổng quân khu đã sớm biết người phụ nữ xinh đẹp này là đối tượng của liên trưởng Mạnh, sau khi ghi tên thì cho cô vào.
Diệp Thiển Hâm vừa vào, đi chưa được mấy bước, đã thấy Mạnh Ngôn đang đi về phía mình.
"Sao lại đến đây?" Diệp Thiển Hâm đánh giá Mạnh Ngôn.
Mạnh Ngôn: “Anh nghĩ nếu đợi em ở phòng tiếp khách, còn phải đợi thêm năm phút nữa, anh muốn gặp em sớm hơn."
"Gần mười lăm ngày không gặp, còn thiếu năm phút này sao."
Mạnh Ngôn chớp chớp mắt: "Vợ đang trách anh dạo này ít gặp em sao, anh hiểu rồi."
Diệp Thiển Hâm bật cười: “Anh hiểu cái gì chứ, em không có ý đó, anh ở quân khu phải bận việc lớn, em làm sao có thể trách anh được."
"Vậy thì anh sẽ gọi điện cho em nhiều hơn."
Diệp Thiển Hâm nghĩ đến việc mỗi ngày mình phải đến bưu điện để nghe điện thoại mười phút, không nhịn được nói: "Người ở bưu điện sắp mất kiên nhẫn rồi, hay là chúng ta đổi tân suất đi, ba ngày gọi một lần cũng được."
Thực ra trong điện thoại, hai người nói chuyện cũng chỉ là hôm nay ăn gì, làm gì, bản vẽ của Diệp Thiển Hâm thế nào, huấn luyện của Mạnh Ngôn ra sao.
Nhưng chỉ những câu chuyện đơn giản như vậy, Mạnh Ngôn lại nói mãi không đủ.
"Không được, anh không gặp được em, ít nhất cũng phải nghe giọng em mỗi ngày.
Diệp Thien Hâm cảm thấy lời này hơi sến, mặt đỏ ửng: "Khu khụ khụ, liên trưởng Mạnh chú ý hình tượng một chút."
"Có gì đâu, cho dù người khác nghe thấy cũng không sao, anh chỉ thích nghe vợ anh nói chuyện thôi."