Lữ Mộng Nga nghĩ thế nào cũng thấy không ổn nhưng rốt cuộc là chuyện gì thì vẫn phải hỏi Diệp Khánh An.
Rất nhanh đã đến tối, những người đi làm lần lượt vê nhà, khu tập thể trở nên náo nhiệt, nhà nào nhà nấy đều bật đèn.
Lữ Mộng Nga dọn những món ăn rơi trên đất vào bếp xào một đĩa cải trắng.
"Nhà thây giáo Diệp xảy ra chuyện gì vậy?”
Lữ Mộng Nga vừa bưng đĩa thức ăn ra, phía sau đã bàn tán xôn xao.
"Cháy nhà, cái dây điện nhà họ bao nhiêu năm rồi không sửa, chiêu nay nhà chúng ta cũng bị mất điện một lúc."
"Chậc, hôm nay các người có nghe không, chuyện của thầy giáo Diệp âm ï lắm, Lữ Mộng Nga còn chưa biết đâu."
"Thầy giáo gì chứ, các người không biết hiệu trưởng đã ra lệnh đuổi việc ông ta rồi sao?”
"Loại cặn bã này đáng bị đuổi việc từ lâu rồi, bình thường tôi không tiện nói, hàng xóm lại là một đôi gian phu dâm phụ....
Lữ Mộng Nga đương nhiên không biết những chuyện này, chiếc bàn gỗ bị cháy đứt, bà ta cùng hai đứa con ngồi dưới đất dùng ghế dau ăn cơm, nến trong nhà vừa hết, chỉ có thể mò mẫm nhờ ánh sáng từ cửa sổ nhà khác.
"Mẹ, con không nhìn thấy, gắp thức ăn thế nào." Diệp Thư Lương bĩu môi không vui nói.
"Chịu khó mấy ngày, cuối tháng này cha các con phát lương là chúng ta sửa điện." Lữ Mộng Nga vừa nói, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Chị biết không, nhà bác cả chúng ta có một cái máy thu thanh." Diệp Thư Lương ăn no bánh bao đậu, cố ý chuyển chủ đề.
Diệp Xuân Yến ăn một miếng cải trắng, không có mùi vị gì: "Chị không tin, bác cả là thợ sửa giày, sao có thể có thứ này được."
"Thật mà, không tin chị hỏi mẹ." Diệp Thư Lương đắc ý nói: "Em còn sờ thử nữa, bên trong có thể phát ra nhiều loại âm thanh, chỉ là không nghe rõ nói gì."
Lữ Mộng Nga trừng mắt nhìn Diệp Thư Lương nhưng trong nhà quá tối, cậu ta cũng không nhìn thấy.
Me, mẹ nói xem có hay không."
Lữ Mộng Nga: "Đó là đồ cũ, bác cả các con mua rẻ về nhà, không đáng giá bao nhiêu tiền, âm thanh thu được cũng mơ hồ."
Diệp Xuân Yến nuốt phần gốc cải trắng trong miệng: "Ồ, hóa ra là thế, con tưởng là mới chứ."
Diệp Thư Lương lè lưỡi: "Cũ thì sao chứ, em cũng sờ rồi, chị còn chưa từng thấy đâu, nhà mình cũng không có."
"Ai nói chưa từng thấy, chị đã thấy ở trường..."
Diệp Xuân Yến ngoài miệng không để ý nhưng trong lòng cũng ngứa ngáy, bác cả ở nông thôn còn có máy thu thanh, ngược lại bọn họ ở thành phố lại ăn một bữa cơm cũng tan tiện như vậy...
"Gần bảy giờ rồi, sao cha các con vẫn chưa về." Lữ Mộng Nga lẩm bẩm, quay đầu ra ngoài tìm một giáo viên để hỏi.
"Thây giáo Diệp vẫn chưa về sao?"
Vài người hàng xóm biết tình hình nhìn nhau, mang theo vài phần chế giễu.
"Vâng." Lữ Mộng Nga gật đầu: "Cũng không biết chết ở đâu rồi, lúc các người tan làm không thấy ông ta sao?"
"Tan làm không thấy nhưng... lúc đi làm thì mọi người trong trường đều thấy Diệp Khánh An.”
Một giáo viên nam đi ngang qua nghe thấy lời này, cười khẩy nhìn Lữ Mộng Nga: "Diệp Khánh An à, hình như vì ngoại tình hay chuyện gì đó bị cảnh sát bắt đi rồi."
"Phụt..."
Trong sân lập tức vang lên một tràng cười, nhà nào không biết Diệp Khánh An là tái hôn, chỉ vì là đồng nghiệp nên mới không nói ra, thực ra ai cũng coi thường họ.