"Đúng vậy."
"Ừm, tuần sau vừa hay tôi phải đến cục nhân sự để làm thủ tục chuyển công tác, chuyện này cứ giao cho tôi."
Diệp Thiển Hâm còn chưa kịp vui mừng, nghe anh nói chuyển công tác, đột nhiên nắm chặt tay, cuối năm ở Tây Nam sẽ có một cuộc xung đột nhỏ, Mạnh Ngôn chính là người tham gia trận chiến này, trên chiến trường bị trúng đạn, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại bị thương phổi, sau này cũng vì vết thương này mà qua đời.
"Nói mới nhớ, liên trưởng Mạnh vẫn luôn ở Bắc Kinh mà, sao đột nhiên lại vê đây?"
Mạnh Ngôn: "Nghỉ phép thăm người thân, ai ngờ vê đến nơi thì bị điều đi làm nhiệm vụ ở nông thôn, hôm nay mới có thời gian về nhà."
Diệp Thiển Hâm gật đầu, còn muốn hỏi thêm nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, vừa lúc đó người phục vụ gõ cửa.
"Cua hấp tới... Ham Hâm?”
Người mở cửa không phải là người phục vụ vừa nay mà là Diệp Thư Quốc ra giúp đỡ vì quá đông người bận rộn.
"Anh cả." Diệp Thiển Hâm chột dạ nhìn sang chỗ khác.
Rõ ràng Mạnh Ngôn không biết Diệp Thư Quốc làm việc ở nhà hàng quốc doanh nhưng anh bình tĩnh hơn Diệp Thiển Hâm nhiều: "Tôi thay mặt mấy người đồng chí được cứu lần trước đến cảm ơn đồng chí Diệp Thiển Hâm, không ngờ đồng chí Diệp cũng ở đây."
Nghe vậy, Diệp Thiển Hâm vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, anh cả, anh bận không, có muốn ngồi trò chuyện một lát không."
Dù sao cô cũng đang lo không biết hỏi thế nào ve chuyện Mạnh Ngôn chuyển công tác là chuyển đi đâu, biết đâu có thể mượn cớ Diệp Thư Quốc để hỏi thăm.
Diệp Thư Quốc đặt đồ ăn xuống, vỗ nhẹ vào đầu Diệp Thiển Hâm, lại cười nói với Mạnh Ngôn: "Em gái tôi giúp đỡ thì sao tôi có thể ngồi đây được, hơn nữa bên ngoài còn nhiều người lắm, hai người cứ ăn trước đi."
Diệp Thiển Hâm: "Vậy lát nữa anh tan làm, chúng ta cùng đi nhé?”
"Em về trước đi." Diệp Thư Quốc nghĩ ngợi, dù sao Mạnh Ngôn cũng là một liên trưởng, không có gì không yên tâm, người đã đi đến cửa: "Lát nữa làm phiền liên trưởng Mạnh đưa em về, anh đi giao đồ ăn trước."
mu»
Ăn xong bữa cơm, Diệp Thiển Hâm cũng không tìm được cơ hội hỏi Mạnh Ngôn chuyển công tác đến đâu, ngược lại Mạnh Ngôn mượn lúc đập cua cho cô, hỏi cô rất nhiều vấn đề về công việc.
"Sau này có định phát triển ở thành phố không?"
"Vâng, không muốn rời xa bà nội quá."
"Môi trường làm việc ở nhà máy dệt len không tốt bằng đoàn văn công, có thể cân nhắc bên lão Phùng."
"Cảm ơn liên trưởng, tạm thời không có ý định đó."
Hai người có tâm tư khác nhau, lúc rời đi Mạnh Ngôn đưa cô về nhà.
"Không phải em nói là không muốn tiếp xúc với người nhà họ Mạnh sao?" Diệp Thư Quốc vừa về đến nhà, liền bắt gặp Diệp Thiển Hâm đang lật sách trong thư phòng, liên hỏi cô.
Diệp Thiển Hâm: "Em đến quân khu vừa khéo gặp anh ấy, cũng không tiện từ chối, hơn nữa chúng em không phải đi xem mắt, tiếp xúc như bạn bè cũng không sao."
Dừng lại một chút, Diệp Thiển Hâm khép sách lại: "Mạnh Ngôn là quân nhân, cũng coi như đáng tin, anh ấy tìm em nhờ giúp đỡ, em cũng tiện nhờ anh ấy hỏi thăm tình hình cục nhân sự.”
Diệp Thư Quốc nhíu mày: "Anh ta đồng ý rồi à?"