Mục lục
Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Công việc của Diệp Thiển Hâm không khó ổn định, suất này là do Tống Phượng Chi nhờ Mạnh tư lệnh đặc biệt phê duyệt, chỉ cần Diệp Thiển Hâm đăng ký nộp hồ sơ đúng giờ thì chắc chắn sẽ qua.

Một là xưởng chắc chắn phải nể mặt Mạnh tư lệnh, hai là công việc chỉ cần vẽ bản vẽ dệt may cho xưởng, đối với Diệp Thiển Hâm mà nói thì đây chỉ là chuyện vặt.

Ông nội của Diệp Thiển Hâm là một trong những người kế thừa của trường phái sơn thủy Hoàng phái, từ nhỏ Diệp Thiển Hâm đã theo ông nội đến thư phòng, học được nét vẽ công bút sơn thủy đặc trưng của Hoàng phái.

Kiếp trước Diệp Thiển Hâm đã tự học vào Học viện Mỹ thuật, mở phòng tranh, nếu không phải do Mạnh Siêu làm hại, lại còn xảy ra tai nạn xe hơi nữa thì cô đã sớm thi đỗ nghiên cứu sinh của Học viện Mỹ thuật quốc gia rồi.

Diệp Thiển Hâm đi một vòng trong viện, sau đó mới về phòng.

Trong phòng vẫn giữ nguyên như lúc Diệp Thiển Hâm rời đi lần trước, cô hoài niệm sờ vào giá vẽ đã từng bị mình bỏ quên trên bàn vì phải xuống nông thôn từ lâu.

Bảng màu vẫn còn sót lại sơn màu đã đông lại, trên giá vẽ còn một bức tranh sen thủy mặc chưa hoàn thành, chỉ vài nét đã phác họa được dáng vẻ của ao sen và thân cây.

Trong lòng Diệp Thiển Hâm cảm thấy xúc động, đổ nước từ cốc vào bảng màu, theo trí nhớ trong đầu cầm cọ vẽ vài bông sen trên giấy tuyên.

"Hâm Hâm, là chị nè.

"
Diệp Minh Ngọc đột nhiên đi vào, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Diệp Thiển Hâm.

"Chị hai?!" Diệp Thiển Hâm vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ đi tới: "Em trai nói chị đi công tác rồi, em còn tưởng phải mấy ngày nữa mới được gặp chị.

"
Diệp Minh Ngọc đưa cho cô quả táo đã cắt sẵn: "Anh trai em nói em không muốn về thành, anh trai gọi về khuyên em phải không? Nhưng vừa rồi nghe nói em đã nghĩ thông suốt rồi?"
"Vâng.

"
Diệp Thiển Hâm một lần nữa khẳng định một cách kiên quyết, lúc này Diệp Minh Ngọc mới tin cô, sau đó nhìn thấy hoa sen trên giá vẽ thì tò mò hỏi: "Sao lại muốn vẽ cái này vậy?"
"Lúc nãy dọn dẹp đồ đạc thì nhìn thấy giá vẽ, có chút ngứa ngáy.

"
"Để chị xem nào.

"
Diệp Minh Ngọc tiến lên ngắm nghía bức tranh sen: "Em đã hai năm không động đến cọ vẽ rồi, có thể thấy sức tay không đủ, khi vẽ đường nét thì run tay nhưng chị thấy như thế này còn đẹp hơn so với tranh vẽ trước đây của em, nhìn có hồn hơn, màu sắc cũng được phối rất đẹp.

"
Diệp Thiển Hâm cắn một miếng táo lớn: "Có lẽ là do trưởng thành, tâm lý thay đổi, không phải ông nội hay nói vẽ tranh là phải chú ý đến tâm trạng sao.

"
Tay nghề vẽ tranh tốt hơn trước là vì kiếp trước sau khi bị Mạnh Siêu lừa gạt Diệp Thiển Hâm đã phải dựa vào vẽ tranh để nuôi sống mình.

Còn sức tay không đủ cũng không lạ, thân thể này của cô bây giờ đã lâu không cầm đến cọ vẽ, sức tay không đủ là đúng rồi.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK