"Em nói sao tối qua thấy chị có gì muốn nói." Diệp Thiển Hâm bật cười: "Vậy là em sắp được làm cô rồi."
"Vẫn là em thông minh." Trên mặt Lưu Trân nở nụ cười hạnh phúc: "Vì vậy khi em nói mùa đông sẽ chuyển đến nhà có lò sưởi, chị đồng ý ngay, chỉ có Diệp Thư Quốc là đô ngốc, căn bản không nghĩ đến chuyện này, cũng không biết là con trai hay con gái, Hâm Hâm, em muốn có cháu trai hay cháu gái?"
Trong đầu Diệp Thiển Hâm hiện lên đứa trẻ mềm mại đã kéo tay mình ở kiếp trước, vô thức nói: "Cháu gái nhỏ."
Đứa cháu gái nhỏ này của cô ngoan lắm, một tuổi đã thích ôm mình thổi bong bóng, vừa đáng yêu vừa dễ thương, chơi với cháu gái nhỏ là khoảng thời gian vui vẻ hiếm hoi của cô trong những năm đó.
"Con gái tốt, con gái ngoan ngoãn và hiểu chuyện." Lưu Trân vừa nói vừa mơ mộng: "Tốt nhất là xinh đẹp như em nhưng quan trọng nhất vẫn là mong con bé bình an cả đời."
"Chị dâu yên tâm." Diệp Thiển Hâm cười nói: "Cháu bé chắc chắn sẽ khỏe mạnh gặp chúng ta.
"
Trò chuyện một lúc, Diệp Thiển Hâm thấy thời gian không còn sớm nữa, nói với Lưu Trân là mình không ăn cơm ở nhà rồi mới ra ngoài.
Quả nhiên Mạnh Ngôn đã đợi ở đầu ngõ, thấy Diệp Thiển Hâm di tới, vẻ mặt nghiêm túc giãn ra, nở một nụ cười.
"Anh không lái xe à?" Diệp Thiển Hâm ngạc nhiên nhìn phía sau Mạnh Ngôn.
Mạnh Ngôn gật đầu, chỉ vào chiếc xe đạp 28 bên cạnh: "Chúng ta đi xe này, anh chở em qua, trên đường đi còn có thể thong thả trò chuyện."
"Được."
Diệp Thiển Hâm nói xong mới phát hiện trên yên sau xe đạp của anh có buộc một tấm đệm bằng vải bông.
"Đây là..." "Sợ em ngồi không thoải mái, anh nhét khá nhiều bông." Mạnh Ngôn dừng lại một chút, lại nói: "Nhưng là do chú Hà khâu, chú ấy nói anh khâu không tỉ mỉ như chú, nếu không đẹp thì em sẽ không thích..."
Mạnh Ngôn vừa nói vừa lắc đầu: "Đệm để ngồi, có gì đẹp hay không đẹp..."
Diệp Thiển Hâm nhìn anh mà bật cười, trong lòng lại rất vui.
Diệp Thiển Hâm: "Em không ngờ là Liên trưởng Mạnh trông dữ dăn như vậy mà lại có một mặt chu đáo như thế."
Mạnh Ngôn ngồi lên xe đạp: " Trông anh dữ lắm à?"
"Vâng, em nghe Tiểu Triệu nói... khụ khụ khụ." Diệp Thiển Hâm suýt nữa thì bán đứng Tiểu Triệu, vội vàng dừng câu chuyện lại: "Chỉ là trông vậy thôi, liên trưởng Mạnh hòa nhã thân thiện nhất, chính trực ôn hòa nhất."
"... Ôn hòa là đủ rồi, hòa nhã thân thiện nghe có vẻ hơi già." Mạnh Ngôn vừa nói vừa dựng xe đạp: "Lên xe."
"Vâng." Diệp Thiển Hâm đáp một tiếng rồi ngồi lên.
Cô ngồi ở yên sau, càng cảm thấy lưng Mạnh Ngôn vừa rộng vừa thẳng, rất có cảm giác an toàn.
"Lát nữa qua đường anh sẽ đi nhanh một chút, nếu em ngồi không vững thì có thể thử... kéo áo anh."
Giọng anh từ phía trước truyên đến, trâm thấp và có từ tính, Diệp Thiển Hâm lập tức hiểu ý anh.
Thảo nào hôm nay anh cố ý chọn xe đạp, thì ra mục đích ở đây.
Trên đường đến rạp chiếu phim, lúc đầu Diệp Thiển Hâm còn chưa quen lắm, nhưng khi đi qua một đoạn đường hơi xóc, cô theo bản năng vẫn nắm lấy áo Mạnh Ngôn, tất nhiên, như vậy không thể tránh khỏi việc chạm vào eo anh.