"Hơn nữa gân đây anh ở nhà một mình, cũng đã tự kiểm điểm rồi, hay là tối nay em nghe anh nói thử xem."
Diệp Minh Ngọc nhìn người đàn ông béo phì trước mắt, chỉ thấy ghê tởm: "Không muốn nghe, anh đi đi."
"Anh không đi." Hồ Tuấn Khanh dùng sức dùng cánh tay chặn chặt cửa: "Nếu em không đồng ý, hôm nay anh sẽ ở ngoài này đợi em."
Diệp Minh Ngọc cười lạnh: "Anh muốn ở ngoài đợi thì cứ đợi, tôi đóng cửa đi vào đây."
"... Hồ Tuấn Khanh đảo mắt, tiếp tục nói: "Đúng rồi, mẹ chúng ta sắp về rồi, không phải em thích ăn khoai lang nhất sao, lân này mẹ chúng ta vê chắc chắn lại mang theo một túi to, em về nhà với anh đi."
"Anh còn có mặt mũi mà nói à? Mỗi lân mang đồ gì về, tôi còn chưa kịp nhìn kỹ, mẹ anh đã nói ghét bỏ tôi, nói tôi ăn bám lười biếng, Hồ Tuấn Khanh, anh ở nhà không làm gì không phải là ăn bám lười biếng sao?"
Có lẽ bị Diệp Minh Ngọc hỏi trúng tim đen, sắc mặt Hồ Tuấn Khanh thay đổi: "Diệp Minh Ngọc, cô đừng được nước làm tới.
"
Nói rồi, Hồ Tuấn Khanh dùng tay đẩy cửa, từng bước đi vào trong sân.
Diệp Minh Ngọc muốn phản kháng nhưng dù sao cũng là phụ nữ, sức lực không bằng Hồ Tuấn Khanh, cô không đóng được cửa, chỉ có thể theo hắn ta từ từ lùi về phía sau.
Rất nhanh, Hồ Tuấn Khanh đã vào sân, lúc này Thạch Hà cũng từ phía sau đi vào.
Thạch Hà: “Con trai, bịt miệng nó lại.
Thạch Hà sợ người khác nghe thấy, đóng cửa lại, thúc giục Hồ Tuấn Khanh, muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này.
Diệp Minh Ngọc sửng sốt, hiểu được ý đồ của bọn họ, vội vàng quay người chạy về phía sau.
Hồ Tuấn Khanh nghe thấy tiếng cửa sau đóng lại, liền vội vàng đuổi theo.
Kết quả là khi Hồ Tuấn Khanh sắp đến cửa phòng khách, cửa phòng khách đột nhiên mở ra từ bên trong, Mạnh Ngôn từ bên trong đi ra, giơ chân lên, một cước đã đạp vào bụng tròn vo của Hồ Tuấn Khanh.
"Ôi cha mẹ ơi-"
Hồ Tuấn Khanh kêu lên một tiếng, ngã vật ra bên cạnh, Mạnh Ngôn không nói nhiều lời vô ích, nhân lúc hắn ta muốn bò dậy, lại đá một cước vào mặt hắn ta.
"Mày làm gì vậy, đồ khốn nạn, để xem bà có đập chết mày không." Thạch Hà không biết từ lúc nào đã cầm một hòn đá trên tay, trực tiếp ném tới.
Mạnh Ngôn hơi nghiêng người, hòn đá rơi xuống bên cạnh anh như một trò hề.
Lúc này An Văn và Tiểu Triệu cũng đi ra, xông đến bên cạnh Thạch Hà, An Văn lấy còng tay mang theo trên người ra còng tay Thạch Hà.
Khuôn mặt già nua nhăn nheo của Thạch Hà nhăn nhúm lại, ở bên cạnh chửi bới om sòm.
Hồ Tuấn Khanh nằm dưới đất mấy lần muốn đứng dậy, đều bị Mạnh Ngôn đè chặt.
Đợi đến khi An Văn đi qua còng tay Hồ Tuấn Khanh, Mạnh Ngôn quay đầu lại thấy Diệp Thiển Hâm di ra.
"Không sao chứ." Diệp Thiển Hâm nhìn Mạnh Ngôn rồi lại nhìn Diệp Minh Ngọc: Chi chị không sao chứ?”
Diệp Minh Ngọc liên tục gật đầu nhưng vẫn còn hơi hoảng hồn, tay hơi run.
Mạnh Ngôn đi đến bên cạnh Diệp Thiển Hâm: "Anh không sao, bây giờ bọn họ đã chủ động ra tay, cũng không cần phải điều tra trong bóng tối nữa, lát nữa giao cho cảnh sát xử lý là được."
An Văn cũng nói: "Ừ, tôi liên lạc với người của đội hành động đến đây."