Bìa tạp chí của cô cũng được tòa soạn gửi đi tham gia cuộc thi vẽ tranh của thành phố, thuận lợi vượt qua vòng sơ khảo.
Sau khi kết quả sơ khảo được công bố, Phùng Khinh Ca đã không kịp chờ đợi mà chủ động đến tìm Diệp Thiển Hâm.
Vào đoàn văn công cần phải được phê duyệt, thủ tục tiến hành mất khoảng nửa tháng, Phùng Khinh Ca đã thúc giục thủ tục phê duyệt nhiều lần, kịp thời gian Diệp Thiển Hâm vượt qua vòng sơ khảo, cuối cùng cũng điều động thành công hồ sơ của Diệp Thiển Hâm đến đoàn văn công, còn trên danh sách cuộc thi vẽ tranh, sau tên Diệp Thiển Hâm, ghi chú là đại diện cho đoàn văn công tham gia cuộc thi.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ nghỉ Tết, Diệp Thiển Hâm không cần đến đoàn văn công làm việc, đợi sau Tết, đến báo cáo là được.
"Tôi lĩnh nửa tháng lương, như vậy có ổn không." Diệp Thiển Hâm nhìn Phùng Khinh Ca đến tìm mình, có chút lo lắng: "Nếu người khác biết được, còn tưởng tôi ăn không ngôi rồi, đoàn trưởng Phùng, như vậy có bị người ta nói ra nói vào không."
Phùng Khinh Ca uống một ngụm trà, thân thái nhàn nhạt: "Ai dám nói? Tác phẩm của cô đại diện cho đoàn văn công tham gia cuộc thi, sau này vinh dự cũng thuộc về đoàn văn công, mọi người trong đoàn chỉ mong có thêm vinh dự thôi."
Diệp Thiển Hâm yên tâm hơn nhiều: "Nếu vậy, tôi đợi sau Tết rôi đến báo cáo."
"Không thành vấn đề."
Nói xong, Phùng Khinh Ca ngẩng đầu nhìn Mạnh Ngôn đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh: "Lão Mạnh à, các anh cũng sắp được nghỉ rồi chứ."
"Ừ, ngày 29 là được nghỉ."
Phùng Khinh Ca đột nhiên cười bí ẩn: "Tôi có một ý tưởng, không biết anh có đồng ý không nhưng tốt nhất vẫn nên được Tiểu Diệp đồng ý."
Mạnh Ngôn nhạy bén nhận ra điều gì đó: "Anh nói xem là gì trước đã."
"Thôi, cũng không có gì." Phùng Khinh Ca cười hi hi rồi nói tiếp: "Trong quân khu chúng ta, tôi là người quen anh nhất, cũng chỉ có nhà anh có xe ô tô Hồng Kỳ dùng trong gia đình, nhà mẹ đẻ của vợ tôi không phải ở ngoại tỉnh sao, đến Tết về quê phải mang theo không ít đồ, đi tàu hỏa cũng tiện nhưng không chịu được nhiều đồ thì khó vận chuyển."
"Khụ khụ khụ, lão Mạnh à, anh đừng có mà keo kiệt, nghĩ xem tôi đã thay anh ký bao nhiêu lần bảng điểm danh, năm sau nếu anh muốn tôi tiếp tục giúp..."
Mạnh Ngôn cũng hắng giọng: "Thế năm sau nếu anh lại muốn giấu vợ chuyện gì, tôi sẽ không giúp anh đánh trống lảng đâu."
Phùng Khinh Ca mặt mày khổ sở: "Lão Mạnh, anh như vậy là không có nghĩa khí."
"Ai bảo anh đe dọa tôi."
Phùng Khinh Ca vội vàng đứng dậy: "Được được được, tôi xin lỗi, trước khi ra khỏi cửa tôi đã hứa với vợ là nhất định sẽ mượn được, anh như vậy khiến tôi về nhà không biết ăn nói thế nào."
"Mạnh Ngôn, có thể cho mượn thì cho mượn đi." Diệp Thiển Hâm cười nói giúp Phùng Khinh Ca.
Thực ra Diệp Thiển Hâm nhìn ra Mạnh Ngôn đang trêu Phùng Khinh Ca, không phải thật sự không cho mượn.
"Nhìn xem thái độ của Tiểu Diệp này, giác ngộ này, tư tưởng này! Anh xem anh kìa!" Phùng Khinh Ca tức tối không thôi.
Lúc này Mạnh Ngôn mới cười tum tỉm gật đầu: "Đùa với anh ta thôi, đương nhiên là cho mượn."
"Vậy mới đúng chứ.
Phùng Khinh Ca trừng mắt nhìn Mạnh Ngôn: "Vậy mùng 7 tôi đến nhà tư lệnh tìm anh.