Phùng Khinh Ca thở dài: "Tiểu Diệp, cô thấy thế nào?”
Diệp Thiển Hâm nhìn hai diễn viên múa đứng sau Phùng Khinh Ca, lập tức hiểu ý hắn: "Thực tế mới chứng minh chân lý, tôi thấy có thể để hai diễn viên mặc vào thử hai động tác đơn giản."
"Không thành vấn đề." Phùng Khinh Ca lập tức đồng ý.
Vừa hay cái bục dùng để họp lúc nãy vẫn chưa dỡ đi, hai diễn viên múa nhìn nhau, không hẹn mà cùng đi lấy bộ trang phục múa màu xanh trắng.
"Khụ khu khụ, thật là không có mắt nhìn... Ngô Thúy Bình không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Sau khi chia xong trang phục, các diễn viên thử cùng nhau thực hiện một vài động tác giống nhau.
Điệu múa của dân tộc Triều Tiên phổ biến nhất không gì khác ngoài động tác vung tay, vẫy tay, đồng thời kết hợp với động tác chân, thể hiện tư thế và phong thái uyển chuyển, nhẹ nhàng của loài hạc.
Lúc nãy chỉ nhìn trang phục thì chưa đủ rõ ràng, bây giờ thực sự kết hợp với động tác, lập tức phân biệt được tốt xấu.
Họa tiết hạc tiên hạc mây được thêu trên bộ trang phục múa màu xanh trắng theo động tác của diễn viên càng trở nên nhẹ nhàng thoát tục, như thể đang tung cánh giữa bầu trời mây xanh của thiên nhiên, khí chất tao nhã, bước chân uyển chuyển.
Ngược lại, bộ trang phục màu đỏ điểm vàng bên cạnh hoàn toàn không phù hợp với động tác múa nhẹ nhàng này, thậm chí còn quá chói mắt, trông thật không ăn nhập.
Những người vừa khen màu đỏ lúc nãy im lặng, xung quanh chủ yếu là công nhân, không hiểu nhiều ve nghệ thuật nhưng bản chất con người là tương thông, cho dù về mặt thẩm mỹ thích màu sắc rực rỡ hơn, họ cũng có thể cảm nhận được sự không ăn nhập rõ ràng này.
"Tôi đã từng thấy sếu đầu đỏ trên sách tranh, trông giống như tiên nhân, rất kiêu ngạo."
"Tôi nhớ trong Tây Du Ký, trên trời có rất nhiều tiên nhân cưỡi sếu đỏ, gọi là gì nhỉ?"
"Hình như là Thái Thượng Lão Quân nhưng đó là thú cưng của người ta, không dễ cưỡi lắm..."
Phản ứng của mọi người đã nói lên tất cả.
Ngay cả Ngô Thúy Bình lúc nấy còn tự tin cũng cúi đầu, cup mắt suy nghĩ điều gì đó.
Phùng Khinh Ca cười lớn: "Quả nhiên là thực tế mới chứng minh chân lý, bây giờ chỉ có một diễn viên đã chói mắt như vậy, nếu đến lúc đó sáu diễn viên cùng xuất hiện, ai còn chú ý đến động tác múa, cảm nhận ý cảnh, e là khán giả đều đi xem trang phục múa màu đỏ, thật sự là huyên tân đoạt chủ."
Ngô Thúy Bình ngẩng đầu định nói gì đó nhưng lời đã đến miệng vẫn không nói ra.
"Đoàn trưởng, chúng tôi cũng thấy màu xanh trắng đẹp hơn." Hai diễn viên múa xuống khỏi bục, đều giơ cả hai tay lên bỏ phiếu.
Lúc này đến lượt Phùng Khinh Ca ngẩng cao cằm: "Tiểu Diệp à, đây gọi là thế hệ sau tài năng hơn thế hệ trước, một số quan niệm cũ kỹ của một số người đã nên thay đổi từ lâu rồi."
Chu Bằng hắng giọng ra nói để hòa giải: "Đoàn trưởng Phùng à, đã định rồi thì dự án này nhà máy chúng tôi cũng coi như hoàn thành rồi chứ”"
Phùng Khinh Ca nhìn Ngô Thúy Bình không nói gì, chậm rãi gật đầu: "Ừ, lần này cảm ơn nhà máy đã giúp đỡ, đặc biệt cảm ơn đồng chí Tiểu Diệp của các ông, lễ hội Trung thu tuần này tôi muốn mời đồng chí Tiểu Diệp và giám đốc nhà máy cùng đi xem.