"Được.
Sau khi thương lượng xong, Diệp Thiển Hâm cùng Cổ Hưng Quốc rời khỏi tòa soạn, lúc rời đi, Hồ Uyển Oánh dường như đang đợi ai đó, ngồi trong đại sảnh không vội đi.
Còn bên này, Diệp Thiển Hâm vừa ra khỏi cửa, còn chưa đi qua ngã tư, đã thấy Mạnh Siêu đội mũ đi tới.
"Cô Diệp?"
Mạnh Siêu nhìn thấy Diệp Thiển Hâm trước, chủ động di tới.
"Xin chào cô Diệp." Mạnh Siêu chào hỏi Diệp Thiển Hâm, sau đó còn muốn bắt tay.
"Xin chào."
Diệp Thiển Hâm nhàn nhạt đáp lại một câu nhưng không bắt tay hắn ta.
"Chúng ta thật có duyên, không ngờ trong vòng hai ngày đã gặp nhau hai lần, tôi tên là Mạnh Siêu, cô hẳn còn nhớ tôi chứ." Mạnh Siêu phấn khích nói, ánh mắt không ngừng nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thiển Hâm.
"Không nhớ lắm." Diệp Thiển Hâm không nể mặt chút nào, thẳng thắn nói.
"Vậy thì làm quen lại, tôi tên là Mạnh Siêu, là cháu trai của Mạnh tư lệnh, làm việc ở phòng thanh niên trí thức, còn đồng chí Diệp thì sao?"
Mạnh Siêu ồn ào như một con ruồi, Diệp Thiển Hâm nhíu mày: "Liên quan gì đến anh?"
Sao lại nói là không liên quan được, chúng ta trong vòng hai ngày đã gặp nhau ba lân, nếu như vậy mà không liên quan, vậy thì cái gì mới gọi là duyên phận."
"Tôi không quen anh." Diệp Thiển Hâm nhàn nhạt nói: "Chúng ta chỉ gặp nhau có hai lân, lần nào cũng là anh nói, hơn nữa tôi không muốn quen anh chút nào, làm phiền anh sau này đừng quấy ray tôi nữa."
Nụ cười trên mặt Mạnh Siêu cứng đờ, hắn ta ít khi bị phụ nữ từ chối, nhất thời cũng có chút ngẩn người.
"Cô nói vậy có hơi quá đáng rồi." Mạnh Siêu chữa cháy cho mình, sau đó lại thăm dò hỏi: "Đúng rồi, tôi nghe nói cô đang hẹn hò với anh họ Mạnh Ngôn của tôi?"
Trước khi hỏi câu này, thực ra Mạnh Siêu đã ôm rất nhiều hy vọng.
Một người đàn ông lạnh lùng u ám như Mạnh Ngôn, sao có thể có phụ nữ nào coi trọng được.
Nhưng Diệp Thiển Hâm lại gật đầu trong ánh mắt day mong đợi của hắn ta: "Đúng vậy, ôi tôi suýt quên mất, nếu tính theo thứ bậc, anh phải gọi tôi một tiếng chị dâu."
Mạnh Siêu: ”..."
Diệp Thiển Hâm nhỏ tuổi hơn Mạnh Siêu thì không nói, vấn đề là, bắt hắn ta gọi một người phụ nữ mà mình đã thầm thương trộm nhớ bấy lâu là chị dâu, đối với hắn ta mà nói đây là một đả kích lớn.
Diệp Thiển Hâm thấy hắn ta ăn phải quả đắng, tiếp tục nói: "Thế này nhé, sau này gặp tôi nhớ ngoan ngoãn gọi tôi là chị dâu, như vậy tôi có thể miễn cưỡng không nhắm vào anh nữa."
Mạnh Siêu miễn cưỡng cười: "Cái này... Cô và anh họ tôi tiến triển nhanh vậy sao, hẳn là vẫn chưa kết hôn chứ."
"Kết hôn hay không kết hôn có liên quan gì, xét về lý, anh phải gọi tôi là chị dâu, cho dù Mạnh Ngôn có ở đây, anh ấy cũng sẽ bắt anh gọi như vậy, nếu anh không tin, tôi gọi anh ấy ra đây để anh hỏi?"
"Đừng đừng đừng.
" Mạnh Siêu liên tục xua tay.
Lần gặp mặt trước, Mạnh Ngôn ở trên xe, nếu ở bên ngoài, nếu Mạnh Siêu nói gì không đúng, chỉ cần ánh mắt của Mạnh Ngôn cũng có thể giết chết hắn ta.
"... Chị dâu." Mạnh Siêu nghiến răng, gọi hai chữ.
Lúc này Diệp Thiển Hâm mới hài lòng gật đầu: "Em họ à, không biết tại sao, chị dâu nhìn thấy em là thấy đau mắt, nếu không cần thiết, sau này chúng ta cố gắng đừng gặp nhau nữa, tạm biệt.