"Hiểu lầm gì không hiểu lầm, bây giờ vấn đề của anh không phải là giữa vợ chồng nữa." An Văn di tới: "Chúng tôi phải điều tra vấn đề con dâu nuôi trước đây của nhà anh."
Lời vừa dứt, Thạch Hà vẫn luôn chửi bới om sòm đột nhiên im miệng.
Còn Hồ Tuấn Khanh thì sợ đến mức trực tiếp ngã xuống đất lần nữa: "Đây, đây là vấn đề di sản lịch sử trước đây, cũng không thể vì thế mà bắt người chứ."
"Anh tấn công quân nhân, mẹ anh còn định tấn công cảnh sát nhân dân, chỉ dựa vào điểm này thì việc bắt anh là không sai."
An Văn nói xong, bảo Tiểu Triệu ở lại đây trông chừng, còn mình thì đến ủy ban đường phố gọi điện thoại cho cục công an.
Rất nhanh, người của công an cục đã đến, sau khi làm biên bản cho mấy người, xử lý xong mọi chuyện bên ngoài mới rời đi.
Diệp Thiển Hâm nhìn Diệp Minh Ngọc đã trốn trong nhà bắt đầu khóc, trong lòng cũng không dễ chịu.
"Chị, tối nay em ở lại với chị nhé, chúng ta ngủ cùng nhau, giống như hồi nhỏ vậy." Diệp Thiển Hâm đi tới đề nghị.
Diệp Minh Ngọc khóc đến nỗi mắt đã sưng húp: "Ham Hâm, chị thật không hiểu, tại sao Hồ Tuấn Khanh là bác sĩ, cũng coi như là một trí thức rồi, sao lại có thể gây ra cục diện như bây giờ.
Có lúc cô ấy cảm thấy mình đã tìm được chỗ dựa cả đời này nhưng kết quả lại như vậy.
Diệp Thiển Hâm thở dài, nhớ đến người chị hai của kiếp trước, bị nhà họ Hồ ép phải từ chức, sau đó vẫn không thể có con, cả ngày ở nhà cũng không thích nói chuyện, sau này Diệp Thiển Hâm đột ngột qua đời nhưng đại khái cũng có thể nghĩ đến, nếu cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng cuộc sống của Diệp Minh Ngọc sẽ càng khó khăn hơn.
Diệp Thiển Hâm: "Chị, thật ra đổi góc độ mà suy nghĩ, ít nhất bây giờ chị đã kịp thời phát hiện ra bộ mặt thật của hắn ta, chị mới hai mươi tám tuổi thôi, sau này còn rất nhiều ngày dài, hơn nữa mỗi ngày sau này đều là ngày tốt."
Sau một hồi nói chuyện, Diệp Minh Ngọc lại cúi đâu khóc một lúc lâu.
Mạnh Ngôn vẫn luôn đứng bên cạnh Diệp Thiển Hâm bầu bạn với cô, mãi đến khi Diệp Minh Ngọc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, Diệp Thiển Hâm mới thở phào nhẹ nhõm.
"Mạnh Ngôn, hôm nay anh về trước đi, em ở lại với chị hai."
Mạnh Ngôn nhíu mày: "Chuyện đã giải quyết rồi, hơn nữa em..."
"Không sao đâu, sẽ không có vấn đề an toàn." Nói rồi, Diệp Thiển Hâm nháy mắt với Mạnh Ngôn.
Dừng lại một chút, Mạnh Ngôn gật đầu: "Được, vậy sáng mai anh đến đón em."
Diệp Thiển Hâm nghĩ đến ngày mai chị hai cũng phải đi làm, vì vậy đồng ý.
Sau đó Mạnh Ngôn kiểm tra lại khóa cửa, rồi mới cùng Tiểu Triệu rời đi.
Tình trạng của Diệp Minh Ngọc không tốt lắm, buổi tối trước khi đi ngủ, cuối cùng cô ấy cũng không khóc nữa nhưng sau khi nghe Diệp Thiển Hâm nói một hồi, cô ấy thực sự đã tìm ra cuốn sách kiến trúc mà cô ấy thường xem trước đây.
Diệp Thiển Hâm không chịu được mà ngủ thiếp đi bên cạnh cô ấy, đợi đến khi tỉnh dậy, Diệp Minh Ngọc vẫn đang ngồi dưới đèn, mắt đỏ hoe ghi chép.
Diệp Thiển Hâm: "...
Cũng được, ít nhất cũng chuyển được sự chú ý.
Nghĩ ngợi một chút, cô lật người tiếp tục ngủ.
Khi tỉnh dậy, trời đã sáng nhưng Diệp Minh Ngọc không còn ở bên cạnh, cô giật mình, lật người định ra ngoài thì ngửi thấy mùi mì xào tương quen thuộc.