Mục lục
Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về đến nhà, Diệp Thiển Hâm thấy Diệp Thư Quốc đang ngồi xổm dưới gốc cây đa trong sân nghịch cái chậu sắt lớn.

"Vê rồi à." Diệp Thư Quốc quay người: "Mau lại đây xem anh câu được cá này."

Diệp Thiển Hâm đi tới, mắt tròn mắt dẹt nhìn mãi: "Đâu nào?”

Lúc này Lưu Trân cười lớn đi tới, chọc vào vai Diệp Thư Quốc, thấy vẻ mặt hắn hơi ngượng, cô ta lại cười lớn: "Thấy chưa, không phải em không nể mặt anh, mà là con cá này của anh không ra gì, nếu không tìm kỹ, anh bảo ai nhìn thấy được?"

"Thật sự có cá à." Diệp Thiển Hâm vừa buồn cười vừa bất lực cũng tiến lại gần.

Diệp Thư Quốc liên tục gật đầu, dùng một cái vợt nhỏ vớt trong chậu sắt hai lần, sau khi mặt nước gợn sóng, quả nhiên một con cá rô đen dài bằng ngón tay bơi lên.

Diệp Thiển Hâm im lặng một lúc, nhìn Lưu Trân: "Em còn tưởng tối nay sẽ được uống canh cá, nhỏ xíu như vậy thật đáng thương, hay là anh thả nó đi."

"Không được." Diệp Thư Quốc kiên quyết nói: "Anh mất cả buổi sáng mới câu được con cá này, không thể thả đi được, hơn nữa, con cá này cũng không phải là không thể nấu canh cá, tối nay anh sẽ đích thân hầm cho em."

Diệp Thiển Hâm bật cười: "Anh hầm thì em còn xót cả nồi nước, nó có tí thịt như vậy, nếu không được thì cứ nuôi ở nhà trước vậy."

Sắc mặt Diệp Thư Quốc bình tĩnh: "Em cứ chờ đó, anh nhất định sẽ hâm canh cá cho em."

"Hâm Hâm này, em không biết đâu." Lưu Trân che miệng lại cười nói: "Trước khi anh ấy về còn đi mua một con cá rô lớn hơn, con đó chắc chắn đủ hầm rồi."

Diệp Thư Quốc cười hì hì hai tiếng, ngượng ngùng cúi đầu: "Đợi anh có kinh nghiệm, sớm muộn gì cũng bắt hết cá trong sông!"

"Nói đến nhà cửa thì đi xem thế nào rồi?" Lưu Trân nghiêm túc hỏi.

Diệp Thiển Hâm: "Em thấy cũng được, nếu bà nội đồng ý thì có thể quyết định luôn.



Nói xong, cô lại nhìn quanh sân: "Em nhớ đầu xuân có trồng hai chậu lan hồ điệp cùng bà nội, bây giờ thế nào rôi?" Diệp Thư Quốc đứng dậy, bê ra hai chậu lan hồ điệp đang phát triển tốt từ bên cạnh luống cải củ ở góc tường, lan hồ điệp tháng mười mới nở hoa, hoa nở kín đáo, có một khí chất riêng, Diệp Thiển Hâm nhìn là thích không thôi.

"Lần trước đồng chí Tiểu Triệu đưa em vê nhà, em quên tạp chí trên xe, chiêu nay em đi thăm Mạnh tư lệnh, tiện thể lấy lại đồ." Diệp Thiển Hâm giải thích xong, lại nói: "Em mua mấy thứ thấy chẳng có gì ý nghĩa, Mạnh tư lệnh chắc chắn không thiếu ăn thiếu mặc, chi bằng mang theo hai chậu lan hồ điệp nhỏ này."

Diệp Thư Quốc đương nhiên biết chuyện cô gặp Mạnh tư lệnh ở bệnh viện lần trước, hắn cười nói: "Em thật là tâm lý nhưng không dễ mang theo đâu."

"Không sao, Mạnh Ngôn đến đón em."

Mạnh Ngôn?”

Diệp Thư Quốc đột nhiên nhìn Lưu Trân cười: "Con bé này, không gọi đồng chí nữa rồi à... Trước đây em nói với anh thế nào nhỉ, dù thế nào cũng không muốn liên quan đến nhà họ Mạnh..."

"Anh!" Diệp Thiển Hâm hơi ngượng, mặt đỏ lên: "Anh đừng nói bậy, đồng chí Mạnh Ngôn đến đón em cũng chỉ là tiện đường thôi..."

"Sao đến lượt em gái anh thì lúc nào cũng tiện đường thế nhỉ." Diệp Thư Quốc cố ý cười trêu cô.

Lưu Trân cũng gật đầu: "Đúng vậy, em nói mà, là do người đến đón là Hâm Hâm của chúng ta, nếu không thì sao lại tiện đường như vậy được."

"Đúng vậy, cũng không nhìn xem em gái anh xinh đẹp thế nào."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK