Phùng Khinh Ca gật đầu: "Phải nói đồng chí này cũng khá kiên trì nhưng đã ba năm rồi, đến cả tôi còn có ấn tượng, tranh của cô ta vẫn không tiến bộ chút nào, bức tranh hoa mai nộp lần này, rõ ràng là cành mai chịu tuyết phủ, cô ta lại cố tình vẽ hoa mai phủ kín cả tờ giấy, nhìn thì có vẻ náo nhiệt nhưng nhìn kỹ thì không có ý cảnh, cũng không có kỹ thuật vẽ."
"Không nói đến chuyện nghệ thuật vốn đã chú trọng đến thiên phú, cho dù chỉ có một phần thiên phú, chín phần nỗ lực cũng được, cô ta viết trong thư rằng mình rất nỗ lực nhưng những nét vẽ này đều méo mó, màu nước pha cũng rất bẩn, không biết nỗ lực ở đâu."
"Lão Vương, lần sau nếu có điện thoại thì giúp tôi từ chối luôn, còn việc gặp mặt thì càng không cần thiết."
Vương Dương gật đầu: "Được, vậy anh không gọi lại điện thoại của Diệp Xuân Yến này, tờ giấy này tôi sẽ vứt đi."
"Vứt đi."
Hoàng hôn buông xuống, Diệp Xuân Yến nhận được thông báo của trường cấp hai trong thành phố, tay chống cằm, thỉnh thoảng lại ngáp.
"Còn đợi gì nữa? Chúng tôi sắp tan làm rồi." Bác bảo vệ đi tới dùng cành cây chọc vào cánh tay Diệp Xuân Yến: "Cô gái, tỉnh lại đi, thây Diệp đang ở ngoài đợi em đấy."
Diệp Xuân Yến đột nhiên ngẩng đầu, sau khi phản ứng lại thì vội vàng nhìn vào điện thoại bên cạnh: "Bác ơi, vừa nay có điện thoại gọi đến không ạ?"
"Không có..
"Ồ”" Diệp Xuân Yến sửng sốt, mới lại nghe thấy Diệp Khánh An ở bên ngoài gọi mình.
Diệp Khánh An: "Có lẽ dạo này người ta bận, ngày mai cha sẽ để ý giúp con, hôm nay về trước đã."
Diệp Xuân Yến thở dài, xoa xoa đôi mắt khô khốc rồi đi theo: "Cha, đến cả cha cũng nói bức tranh lần này của con tiến bộ hơn trước rất nhiều, chỉ cân đoàn văn công cho con thêm một cơ hội nữa, chắc chắn không có vấn đề gì."
Diệp Khánh An liên tục gật đầu: "Lần này con đúng là đã khai thông rồi, nhất là bức báo xuân đồ có hai con chim hoàng yến kia, chậc chậc chậc, sống động như thật, đúng là truyền thừa chân truyền của cha."
"... Tất nhiên rồi." Trong mắt Diệp Xuân Yến lóe lên một tia chột dạ.
Bức tranh này là cô ta viết giấy nợ nhờ người khác vẽ hộ, nếu lân này vẫn không vào được thì thật sự xong đời rồi: "Cha, nếu đoàn văn công thực sự không trả lời con thì phải làm sao? Không thể đến quân khu chặn người ta chứ."
"Cha có một chủ ý, chỉ sợ con gái nhỏ như con không nỡ làm, dù sao lần này cha con cũng nguyện vì con gái mà cố gắng."
Diệp Khánh An vẫn luôn tự nhận mình là nghệ sĩ, chưa bao giờ chịu làm những chuyện nịnh nọt.
Tương tự như vậy, cô con gái mà ông ta hài lòng nhất, Diệp Xuân Yến, đã học được mười phân cái tính chua ngoa này của ông ta.
Nhưng lần này Diệp Xuân Yến lại nghiến răng: "Cha nói trước xem có cách nào gặp được người ta không, dù sao cũng không thể đến quân khu chặn người ta, ở đó toàn là lính, dù có mặt dày cũng không dám.”
Diệp Khánh An lúc này mới nói: "Chủ nhật tuần này đài truyền hình có chương trình văn nghệ Trung thu, học sinh trong trường có tiết mục ngâm thơ, lúc đó cha có thể dẫn con đi cùng, nghe nói đoàn trưởng Phùng phụ trách tuyển người của đoàn văn công có một tiết mục múa, chắc chắn anh ta cũng sẽ có mặt, lúc đó không phải là có cơ hội làm quen rồi sao, con nói vài lời hay với anh ta thử xem, biết đâu lại thành công."