Lúc đầu khi Mạnh Ngôn muốn đi lính, chính hắn đã chủ động xin điêu Mạnh Ngôn đến bên mình, sau đó còn đưa đến Bắc Kinh, lúc đó, dù là Mạnh tư lệnh hay Mạnh Ngôn đều nói rằng nam nhi chí ở bốn phương, tuyệt không phải người thích ở nhà nhưng có lẽ là do bây giờ hắn đã lớn tuổi, ngược lại còn muốn ở bên người nhà nhiều hơn.
Vợ con Lý Văn Xương đều được đưa đến Bắc Kinh nhưng cha mẹ không muốn rời quê hương nên không đi, sau khi lớn tuổi, vợ hắn cũng vê đây chăm sóc cha mẹ, thêm cả việc con cái đi học, chỉ còn lại một mình Lý Văn Xương ở lại Bắc Kinh, lần này Lý Văn Xương chủ động xin vê đây huấn luyện bí mật, trong đó ít nhiều cũng có chút nhớ cha mẹ.
Nhưng mà... cũng có thể thông cảm được, dù sao thì những năm trước hắn cũng không có thời gian ở bên cha mẹ, Lý Văn Xương tự an ủi mình.
Lý Văn Xương: "Bây giờ cậu còn chưa hiểu, sau này có thể sẽ hiểu thôi, dù sao thì tôi nhớ cha mẹ và vợ tôi rồi, nói đến thì sao cậu vẫn chưa tìm đối tượng, hay là tôi về nhà bảo chị dâu giới thiệu cho cậu."
"Cảm ơn sư trưởng, không cần đâu."
Trước đây Lý Văn Xương đã từng thử giới thiệu đối tượng cho Mạnh Ngôn nhưng anh luôn tỏ ra không quan tâm, thậm chí còn không chịu đi xem mắt, vì vậy lân này hắn chỉ hỏi theo thói quen.
Nhưng ngay khi Lý Văn Xương cho rằng chủ đề này vẫn sẽ kết thúc như thường lệ, Mạnh Ngôn đột nhiên lại lên tiếng.
"Sư trưởng, thường thì tặng quà cho nữ đồng chí thì tặng gì cho phù hợp ạ."
Lý Văn Xương phản ứng một lúc, sau đó mới trợn tròn mắt: "Cậu, cậu nói gì cơ?"
Mạnh Ngôn hơi nhíu mày: "Hình như chưa thấy sư trưởng tặng quà gì cho chị dâu, lát nữa tôi hỏi lão Phùng vậy."
"Không phải, cậu đợi đã." Lý Văn Xương hít một hơi bình tĩnh lại: "Tôi tặng chị dâu cậu khi mới yêu nhau, cậu... Mạnh Ngôn à, không phải là cậu muốn tặng cho đối tượng chứ."
"Tặng cho nữ đồng chí." Mạnh Ngôn không nói thêm gì.
"Thế thì tôi có kinh nghiệm, cậu có thể tặng hoa tai, vòng cổ, gần đây tương đối ưa chuộng vải tốt không phải rất thịnh hành sao, lát nữa vê tôi sẽ đưa cho cậu hai tấm, ôi chao, nếu cậu mà giải quyết được chuyện chung thân đại sự của mình thì tôi mới có thể yên tâm, cũng coi như có thể báo cáo với cha cậu..."
Đồ trang sức?
Mạnh Ngôn mơ hồ nhớ rằng Diệp Thiển Hâm chỉ đeo một mặt dây chuyền nhỏ màu xanh lục, hình như là ngọc bích, cô thích nghịch những đồ đá ngọc này.
Lý Văn Xương không kìm được tò mò, tiếp tục dò hỏi: "Nữ đồng chí của cậu ở Bắc Kinh hay ở thành phố chúng ta, nếu ở thành phố thì lân này cậu đến Bắc Kinh đáng lẽ phải mang quà vê trước, ví dụ như đồ ăn nhẹ đặc sản, đồng tâm kết mới mở ở ung hòa cung... Cậu không mua gì sao.
"Mua rồi." Mạnh Ngôn rất tự nhiên chỉ vào một chiếc vali để ở cốp sau.
Lý Văn Xương nhìn thấy chiếc vali, kích thước không nhỏ, nghe vậy trong lòng rất vui mừng, quả nhiên là binh lính do mình đào tạo ra, ra tay hào phóng, chắc chắn có thể chiếm được trái tim của cô gái.
Lý Văn Xương: "Mua nhiêu một chút thì tốt, chắc chắn sẽ có thứ mà người ta thích”
"Không nhiều lắm, chỉ có một thứ." Giọng điệu của Mạnh Ngôn nhàn nhạt.
"Một thứ?”
"Vâng, một viên đá mua ở xưởng lưu ly Phan Gia Viên, người bán nói phẩm chất không tệ, là một loại đá quý hiếm."