"Hả?" Trịnh Ái Quốc nghe mà mơ mơ màng màng nhưng hắn cũng có thể nhận ra thiết kế của Diệp Thiển Hâm rất đẹp: "Tiểu Diệp, mực nho làm sao mà vẽ lên áo được, họa tiết quần áo bên mình đều là in hoa mà."
Diệp Thiển Hâm suy nghĩ một chút: "Tôi thấy nên thêu hình hạc tiên tung cánh, như vậy lông vũ sẽ rõ ràng, có độ nổi hơn, in hoa có thể không đạt được hiệu quả mong muốn."
"Bỏ qua vấn đề này trước, cô có ý tưởng nào cho việc phối màu không?" Ngô Thúy Bình vội vàng hỏi.
"Toàn thân xanh lam làm nên, vân mây trắng ngà, mây lành và tay áo màu đỏ tía, màu đỏ chỉ làm điểm nhấn trên đầu tiên hạc, chỉ viền đen các họa tiết này thôi."
Nghe xong, Ngô Thúy Bình lại nhíu mày: "Ý tưởng của cô rất tốt nhưng tôi cảm thấy nên dùng màu đỏ tươi làm nền, dù sao đây cũng là một điệu múa chúc mừng, lại vào đúng dịp Trung thu, trông sẽ rộn ràng hơn."
"Nhưng hôm qua tôi xem điệu múa của họ thì chỉ có năm người, vậy nên sự đông vui không phải là chủ đề, hơn nữa màu xanh lam cũng có thể làm nổi bật hơn màu đỏ son trên đầu hạc tiên và cũng có thể thể hiện tốt hơn sự phiêu du thanh tao của điệu múa, màu đỏ thì..."
Màu đỏ thì ngược lại, sẽ làm sến.
Diệp Thiển Hâm dừng lại một chút, không nói hết câu, giữ thể diện cho Ngô Thúy Bình.
Ngô Thúy Bình nghe xong thì im lặng, Trịnh Ái Quốc mím môi thì lại gật đầu: "Có vẻ... Tiểu Diệp nói rất có lý, tôi cũng thấy nếu điệu múa lấy chủ đề là hạc tiên thì dùng màu xanh thích hợp hơn.
"Vậy nhé." Ngô Thúy Bình suy nghĩ hồi lâu rồi ra quyết định: "Chiêu nay Tiểu Diệp đi cùng tôi đến đoàn văn công quân khu, tìm đội trưởng Phùng để trao đổi xem họ nghĩ thế nào, Tiểu Diệp thiết kế mới mẻ hơn tôi nhưng về màu sắc thì tôi vẫn thấy màu truyền thống sẽ phù hợp hơn." Mặc dù vũ điệu dân tộc là múa truyền thống nhưng điệu múa này rõ ràng là sáng tạo dựa trên nền tảng cũ, Diệp Thiển Hâm dừng lại một chút, nhún vai nói: "Được thôi, đợi chiêu đến đó rồi nói sau vậy."
Lúc này Quách Diem Điềm cũng đã trở lại, vừa vào cửa đã reo lên.
"Các đồng chí, tôi có một tin tốt báo cho mọi người! Tuần sau có thể đồng chí Tiểu Diệp đáng yêu của chúng ta phải đãi cơm rồi."
Diệp Thiển Hâm nhướng mày: "Sao thế, lúc nãy cô đi vệ sinh không no bụng phải không, sao mà cứ nhớ tới chuyện ăn uống thế?"
Quách Điềm Điêm cứng mặt: "Phi phi phi, Thiển Hâm, cô nói chuyện thật khó nghe, ai đi vệ sinh lại ăn cơm chứ."
Trịnh Ái Quốc đứng bên cạnh đã cười gập cả người: "Ha ha ha, Điềm Điềm à, ai bảo lúc nãy cô đi vệ sinh về lại kêu lên đòi ăn chứ?"
"Mọi người nghiêm túc chút được không, tôi còn chưa nói lý do mà." Quách Điềm Điêm làm bộ giữ bí mật chưa đến hai giây thì nói ngay: "Tuân sau đồng chí Diệp Thiển Hâm sẽ nhận được tiên thưởng của nhà máy, cô ấy đã làm việc tốt nên được khen thưởng, có khi chính phủ còn thưởng thêm nữa, chúng ta nhất định phải bắt cô ấy đãi cơm, phải đến cả nhà hàng quốc doanh nữa."
"Tôi còn chưa biết mình được thưởng gì mà cô đã biết rồi."
Quách Điêm Điềm le lưỡi: "Ai bảo tôi là người biết tuốt chứ, tóm lại là tôi biết rồi đấy, cô không được keo kiệt đâu nhé."