Diệp Minh Ngọc cười cười, kéo Diệp Thiển Hâm đi về phía ký túc xá.
"Hồi nhỏ khi liên trưởng Mạnh học ở nhà ông nội, thật không ngờ anh ta lại có thể trở thành em rể của chị, thấy anh ta thương em như vậy, tình cảm của hai đứa tốt, chị cũng mừng cho em."
"Chị hai..."
Diệp Minh Ngọc thấy em gái ngượng ngùng, mím môi cười một lúc rồi không nói gì nữa.
Ký túc xá mà Học viện Mỹ thuật sắp xếp cho Diệp Thiển Hâm không ở cùng một tòa nhà với ký túc xá của sinh viên bình thường, may mà có người tiếp đón trước, được người ta dẫn đi nên rất nhanh đã đến nơi.
"Đồng chí Diệp Thiển Hâm, chào em, chị là Vương Bồi Anh, chủ nhiệm khoa Quốc họa, tuổi chúng ta cũng gan bằng nhau, em gọi chị là chị gái, sau này ở trường có chuyện gì cứ tìm chị, chị không phải người Bắc Kinh, bình thường cũng ở trong trường, em ở phòng 203, chị ở phòng 205, chúng ta cũng coi như gần nhau."
Trông tính tình Vương Bồi Anh rất thoải mái, dẫn Diệp Thiển Hâm và Diệp Minh Ngọc đi dạo trong trường, giới thiệu cho Diệp Thiển Hâm biết không ít thứ.
Diệp Thiển Hâm: "Vâng ạ, vậy em cảm ơn chị Bồi Anh trước."
"Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, năm nào cũng có người đến học, đều do chị phụ trách tiếp đón, chỉ là làm tròn bổn phận thôi."
"Đến nơi rồi."
Nói chuyện một lúc, mấy người đã lên tâng hai.
Diệp Thiển Hâm được phân cho một phòng ký túc xá đơn, điều bất ngờ là còn có cả một nhà vệ sinh riêng.
"Hai người cứ dọn dẹp trước đi, lát nữa đến giờ cơm tối, chị sẽ dẫn em và các bạn học theo học hôm nay di ăn."
Vương Bồi Anh nói xong thì đi.
Diệp Minh Ngọc đặt hành lý của Diệp Thiển Hâm xuống, nhìn trái nhìn phải, không khỏi cảm thán: "Quả nhiên là Học viện Mỹ thuật quốc gia, Ham Hâm, điều kiện ở đây của em tốt hơn nhiều so với chỗ đơn vị phân cho chị."
Diệp Thiển Hâm cũng rất vui: "Đúng vậy, em còn tưởng phải ở ký túc xá nhiều người cùng với sinh viên."
"Còn có cả nhà vệ sinh riêng, chăn gối cũng đều là đồ mới, chỉ có điều trên sàn hơi nhiều bụi, em ngôi nghỉ một lát, chị giúp em quét dọn."
Diệp Minh Ngọc vừa nói vừa tìm được chổi trong phòng, Diệp Thiển Hâm muốn giúp, còn bị cô ấy kéo sang một bên ngôi xuống.
"Chị hai, vừa nãy chị nói ký túc xá của các chị, nếu được thì hai tháng này chị cứ chuyển đến ở cùng em đi."
Diệp Minh Ngọc lắc đầu: "Không được đâu, chị còn phải làm việc, hơn nữa đây là trường phân cho em, em cứ yên tâm ở đây học tập cho tốt, chăm sóc tốt cho bản thân, đến thứ bảy chủ nhật nghỉ hoặc lúc nào nghỉ thì em gọi điện cho chị, chị đưa em đi chơi, à đúng rồi, chúng ta còn có thể đi ăn lẩu nữa."
Hai chị em trò chuyện một lúc, Diệp Minh Ngọc lại giúp cô dọn dẹp phòng xong mới chuẩn bị rời đi.
Diệp Thiển Hâm: "Chị hai, sau khi chị về thì gọi điện về nhà xem, nếu gọi được thì báo cho em một tiếng."
"Yên tâm đi, ở nhà có anh cả mà." Diệp Minh Ngọc thấy cô nghĩ nhiêu, không để tâm lắm.
Đợi Diệp Minh Ngọc di rồi, thời gian cũng không còn sớm, Diệp Thiển Hâm di ra khỏi cửa, vừa khéo gặp Vương Bồi Anh đón một nữ đồng chí khác.
"Vừa hay Tiểu Diệp ra đây, cô Cố, cô đặt đồ xuống, lát nữa chúng ta cùng đi ăn cơm.
Vương Bồi Anh vừa nói, vừa nhìn Diệp Thiển Hâm giới thiệu cho họ.
Cô Cố tên đầy đủ là Cố Mộng, người Thượng Hải, váy dài giày da tóc qua vai, trông đúng là tiểu thư xuất thân từ gia đình danh giá.