Thị Hoa đi đến một hàng bánh bao chiên trên phố. Con phố này cũng như bao con phố khác, người qua kẻ lại nườm nượp, ồn ã. Thị Hoa đứng nép bên hàng bánh, nhìn mấy chiếc bánh bao vàng rộp thơm ngon chất đầy trước quầy. Chảo dầu nóng hổi chẳng khi nào ngơi nghỉ, ông chủ quán cứ làm xong một mẻ lại đổ ào bánh bao vào chiên, những chiếc bánh tắm trong dầu sôi ùng ục trông thật thích mắt.
Nàng đứng đó tầm một khắc.
Một toán khách lại rôm rả đi đến, ghé vào hàng bánh bao mà tranh nhau mua. Thị Hoa giũ tay áo mềm mại thướt tha, dường như nàng sợ dầu từ cái chảo đen ngòm tung tóe kia sẽ vấy hết lên người.
Có vị khách mua bánh bao đánh rơi tiền. Thị Hoa không bận tâm đến kẻ đó, nàng phủi phủi y phục một lần nữa rồi mới rời đi.
Trên đường về Thị Hoa còn tấp vào cơ số hàng quán khác, nàng đang nghĩ xem sẽ chuẩn bị thứ gì để lấy lòng Vương và con bé Sao.
Hình ảnh của Thị Hoa dần dần khuất sau dòng người đông đúc, tiếng bước chân của nàng mất hẳn bên tai Sử Quân. Chàng khoanh tay, tựa vào bờ tường trong ngõ khuất - Nơi mà Thị Hoa vừa đi qua, sắc sảo chú ý đến nhất cử nhất động của nàng.
Ngay từ lúc nàng rời khỏi phủ thần sông cho đến lúc nàng rời khỏi hàng bánh bao kia, chàng đã quan sát nàng rồi, mọi hành tung của nàng đều nằm gọn trong lòng bàn tay chàng cả, Sử Quân khoan khoái cười.
Một vài bóng đen âm thầm đáp xuống bên cạnh chàng, bóng của những tòa nhà phủ lên người khiến họ hoàn toàn chìm lỉm vào tăm tối, nếu không phải có thị lực thật tốt e rằng không thể nhận ra sự hiện diện ấy.
- Thế nào? - Sử Quân liếc mắt về hàng bánh bao, buông giọng hờ hững.
- Đã nắm được chỗ trú của hắn rồi ạ. - Những người kia đáp.
- Tốt lắm. - Sử Quân cười mỉm.
Tì nữ kia, cô ta vừa mới đứng ở hàng bánh bao để đợi đồng phạm. Khi hắn đến, hắn lẫn vào trong đám khách mua bánh và giả vờ đánh rơi tiền. Cô ta trong lúc đó cũng truyền lá thư giấu sẵn trong tay áo cho hắn bằng cách cố tình giũ áo cho lá thư rơi xuống đất. Bọn chúng đã trao đổi với nhau một cách rất khôn khéo và chuyên nghiệp.
Cô gái ấy đúng là không hề tầm thường, ngay cả cách truyền tin cũng kín kẽ như vậy, xem ra đứng sau cô ta là một thế lực nguy hiểm. Sử Quân nhíu mày, quả nhiên kẻ mà Vương nói đến có liên quan đến cô ta.
Nhờ có sự liên lạc này mà chàng đã tóm được kẻ đồng phạm kia, chắc chắn nếu tiếp tục theo dõi hắn thì sẽ còn tìm ra nhiều chân tướng thú vị khác nữa. Sử Quân đưa tay lên, dùng ám hiệu đặc biệt được quy định trong quân doanh Khau Pạ, cho phép nhóm thuộc hạ phía sau tản đi.
Chàng chậm rãi rời khỏi ngõ hẹp, tà áo dài với góc áo thêu một đóa Sử Quân Tử khẽ bay trong gió đêm.
…
Trời càng lúc càng vào khuya hơn, ở khu lưu trú, mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ say nồng. Những cánh cửa ở các gian nhà đều được đóng kín, ánh đèn tắt lịm, khoảnh sân lát gạch Bát Tràng rộng lớn chỉ còn được chiếu sáng bởi ánh trăng yếu ớt.
Gió đêm cuốn tán cây xào xạc kêu vang, những chiếc lá khô khốc bị gió thổi va đập vào những viên gạch nung tạo nên tiếng rít mỏng nhẹ. Một ít bụi cát bị gió cuốn vờn qua mặt gạch và nằm im trong góc sân. Gió tắt, mai chiếu thủy lại ưu nhã rụng, mùi hương ngọt ngào dần dần lấn át gió mà ướp đượm không trung.
Mai Lang Vương đặt xấp công văn cuối cùng xuống bàn, đóng nắp bút lại, nghiêm chỉnh cất nó vào hộp rồi an bài hộp bút một cách ngăn nắp tỉ mỉ trên đầu bàn. Chàng đưa tay rót một chén trà, đêm đã khuya nên trà cũng nguội, Mai Lang Vương im lặng uống cạn chén trà lạnh ấy.
Ánh lửa được bao bọc trong thông phong lấp lóa ngời sáng, Mai Lang Vương vặn nhỏ đèn lại một chút, ánh sáng hơi chói mắt, chàng đã nhìn nó khá lâu rồi, cảm thấy mắt hơi mỏi.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng gõ, đó là tiếng động rất khẽ, đều đặn năm lần liên tục, mỗi lần cách nhau một nhịp thở. Mai Lang Vương rũ mắt mỉm cười, chàng cầm lấy chén trà, khoanh tay từ tốn tiến đến bên cửa sổ được trang trí bởi những song sắt có hình bảo châu, khuôn mặt tuấn tú trầm lặng.
- Vương!
Sử Quân quỳ xuống thực hiện nghi thức bái lạy vô cùng trang trọng, rạp người dưới sân nhà. Mặc dù chàng và Mai Lang Vương hiện tại không thể nhìn thấy được nhau bởi Vương đang đứng bên cửa sổ và chàng thì không dám nhổm dậy đối diện với ngài, tuy nhiên chàng vẫn cung kính thực hiện nghi thức ấy.
- Ừm. - Mai Lang Vương ừ hử, chậm rãi hớp một ngụm trà.
Sử Quân hiểu ý, lập tức đem hết những gì chàng điều tra được trình báo, Mai Lang Vương im lặng nghe chàng nói, những tia sáng trong đôi mắt nâu dập dìu luân chuyển.
- Được rồi, lui đi. - Cuối cùng, Mai Lang Vương gật đầu hạ lệnh.
- Vâng, Vương an giấc ạ. - Sử Quân cung kính đáp, ngữ điệu chân thành.
Mai Lang Vương không nói gì thêm, chàng nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại. Bên ngoài, thân ảnh của Sử Quân cũng biến mất, chẳng biết chàng ta đã ẩn vào nơi nào.
Hôm sau, mới sáng tinh mơ Sao đã xuất hiện ngay trước phòng chàng, Mai Lang Vương đang ngồi bên giường, chăn gối đã được chàng xếp đặt cẩn thận. Sao đi vào phòng, mở cửa sổ ra, Mai Lang Vương thì ngồi đó chỉnh lại mái tóc, dáng vẻ của chàng khi vừa ngủ dậy mang một vẻ đẹp riêng, rất thanh thoát.
Sao vừa điều chỉnh những cánh cửa ngay ngắn vừa lén đưa mắt nhìn chàng, Mai Lang vừa ngủ dậy, em thấy chàng trông rất đáng yêu.
- Mai Lang, em chuẩn bị trang phục cho ngài đây, ngài mau đi rửa mặt đi. - Sao vui vẻ nói.
- Ừm. - Mai Lang Vương cười gật đầu, rời khỏi giường, chậm rãi tiến ra nhà sau.
Trong lúc chàng rời đi, Sao mở chiếc tủ gỗ cạnh giường tối qua và lấy ra một bộ trang phục quen thuộc. Áo dài của chàng luôn được giặt cẩn thận, là với bàn là than một cách tỉ mỉ rồi mắc vào những chiếc móc kim loại và treo ngay ngắn trong tủ. Trang phục của chàng luôn phải được giữ phẳng và thơm hương hoa, Sao đã được Ưu Liên căn dặn rất kĩ về chuyện này, Ưu Liên cực kì ghét việc áo của Mai Lang bị nhăn hay bẩn.
Áo dài của Mai Lang có nhiều loại khác nhau, thông thường, khi đi làm việc thì chàng sẽ mặc áo dài lụa vàng thêu hoa ở ngực áo và tà áo. Trang phục thêu hoa vốn là lễ phục của Hoa Thần. Cách đây hơn một trăm năm Mai Lang Vương đã tiếp quản công việc của Hoa Thần, vì vậy trên áo dài của chàng được đặt cách thêu những hoa văn rất cầu kì.
Tất nhiên không phải lúc nào Mai Lang cũng mặc loại áo dài đó, thỉnh thoảng chàng cũng mặc áo dài the hoặc áo dài lụa bình thường. Màu vải mà chàng thích và hay dùng nhất vẫn là màu vàng. Bên cạnh đó, chàng cũng có những bộ áo màu trắng ngà, màu tía hoặc màu thiên thanh. Tuy vậy, xác suất mà chàng mặc chúng rất thấp, có lẽ năm khi mười họa chàng mới chạm vào những màu lạ đó một lần.
Ngoài trừ những bộ áo dài được thêu hoa văn kì công do Hoa giới quy định riêng cho Hoa Thần ra, Mai Lang Vương còn có những bộ áo dài thêu những mẫu hoa văn khác. Những hoa văn đó đơn giản hơn hoa văn do Hoa giới quy định, được bố trí trên áo theo nhiều cách khác nhau, khi thì phủ trên toàn bộ áo khi chỉ điểm xuyết ở những vị trí "đắc địa", Sao nghe nói rằng, những bộ áo dài có hoa văn như thế đều do người khác tặng chàng.
Không chỉ có màu áo và hoa văn đa dạng, áo dài của Mai Lang Vương cũng có nhiều kiểu dáng đa dạng khác nhau. Áo dài của chàng có loại tay chẽn, có loại tay thụng, độ dài của tà áo cũng thay đổi khi thì rộng và ngắn đến gối khi lại hẹp và dài quá gối một chút, chỉ có quần là luôn được may bằng vải màu trắng ánh kim với độ dài vừa phải.
Trước khi khoác áo dài bên ngoài, Mai Lang Vương còn mặc thêm một lớp áo dài khác bên trong, lớp áo này giống như một lớp áo lót, được làm bằng chất liệu nhẹ, mát có màu trắng ngà, tuy nhiên không rộng như trang phục ngủ của chàng.
Khi Mai Lang Vương trở lại thì Sao đã chuẩn bị trang phục sẵn sàng, em không nán lại phòng chàng nữa, việc hầu chàng thay áo là của các tiểu đồng. Sao tiến ra nhà trước, bày trà lên bàn rồi ngồi ở đó đợi chàng ra, khoảng hai khắc sau Mai Lang Vương cũng xuất hiện, chàng đã ăn mặc chỉnh chu như mọi ngày.
Mai Lang Vương nhấc ấm rót một chén trà, Sao mang bữa sáng đến cho chàng, yên bình chóng cằm ngắm chàng hồi lâu.
Dáng vẻ của Mai Lang khi rót trà trông rất đẹp, lưng thẳng tắp và bờ vai rộng khiến chàng trở nên tao nhã và lịch lãm vô cùng. Những ngón tay thon dài vòng quanh quai ấm khẽ nghiêng, nước trà sóng sánh rơi xuống đáy chén tĩnh tại. Đôi mắt nâu bị ánh sáng phản chiếu từ làn nước vàng sẫm ấy hắt vào, mĩ lệ như mặt hồ trong vắt chứa đầy những viên đá nâu trầm lặng.
Sao thích ngắm chàng như thế này, bất kì góc độ nào của chàng cũng đều khiến em yêu thích.
- Gì vậy? - Mai Lang Vương thấy em mãi nhìn mình, chàng thoáng ngạc nhiên.
- Không có gì ạ, chỉ là Mai Lang đẹp trai quá thôi! - Sao vô tư cười.
Động tác rót trà của chàng khựng lại vài giây sau đó mới khó khăn tiếp tục. Mai Lang Vương không nói gì nữa, chỉ có lồng ngực bối rối đập mạnh.
Sao thật là… Con gái ai lại đi khen nam nhân một cách công khai thẳng thắn như thế? Mai Lang Vương trăn trở nghĩ. Tuy vậy, nếu em khen chàng thì không sao, em có thể khen chàng thế nào cũng được.
Nhưng… Chàng sẽ làm gì nếu em cũng khen Vĩnh Nghiêm, Lãm, Bukjai hay bất kì gã đàn ông nào như thế? Bọn họ không hiểu em, họ không biết là em vô tư hồn nhiên như thế nào, họ sẽ hiểu lầm mất.
Chàng không muốn họ hiểu lầm tình cảm của em như vậy. Nói cho rõ ràng thì… Chàng không muốn họ nghĩ rằng em có cảm tình với họ chỉ vì một lời khen bâng quơ.
Mai Lang Vương hắng giọng, ngay lập tức căn dặn em - Từ nay ngoài ta ra, em không được khen nam nhân nào như vậy nữa.
- Sao ạ? - Em khó hiểu gãi má.
Mai Lang Vương nghiêm trang nhấn mạnh - Từ nay, ngoài ta ra, em không được khen gã trai nào nữa.
- Vâng… - Sao ngập ngừng vâng lời.
Chàng thấy em có vẻ vẫn chưa thấu triệt được điều mình nói thì lòng trở nên rất xao động. Mai Lang Vương chưa từng lưu tâm đến điều gì như vậy. Chàng đang định giảng giải để em hiểu rõ và ngoan ngoãn chấp nhận lời dặn của chàng thì bên ngoài cổng tròn chợt có một tên đầy tớ chạy ùa vào và quỳ xuống. Sự xuất hiện của kẻ đó khiến Sao ngạc nhiên, mọi sự chú ý của em đều hướng về hắn.
Mai Lang Vương im lặng, chàng nén lòng xuống, thầm nghĩ rằng đợi đến tối chàng sẽ bắt em phải hứa sau.
- Vương! - Tên đầy tớ vừa nhìn thấy chàng đã thốt lên khẩn thiết.
- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu cho phép hắn nói.
Tên đầy tớ cố điều chỉnh hơi thở đang phả ra một cách dồn dập, rạp người bên thềm nhà, chậm rãi tâu - Cậu Vĩnh Nghiêm bảo sang thông báo với Vương rằng Thị Hoa vừa bị ám sát ạ!