- Vương…
Bọn thuộc hạ canh gác bên ngoài thấy Mai Thần đứng ở cửa trông ra, vẻ mặt ngạc nhiên, chúng cũng không kìm được ái ngại mà thốt lên.
Mai Lang Vương chiếu mắt lên chiếc bóng yếu mềm rũ trước sân kia, với ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn lồng treo trước mái hiên, chàng không thể nhìn rõ dung mạo của kẻ ấy, chỉ có thể đoán rằng đó là một cô gái.
- Ai vậy? - Mai Lang Vương nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gõ quạt lên tay, lạnh nhạt hỏi.
Bọn thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau, chúng có vẻ rất khó xử, chẳng dám tâu trình. Tuy vậy, dưới áp lực từ ánh nhìn nghiêm nghị của chàng, chúng chẳng còn cách nào khác đành phải quỳ xuống, vừa bái lạy rối rít vừa tâu - Thưa Vương nàng là Thị Hoa, nàng xin được gặp Vương và cậu từ ban nãy rồi ạ!
- Thị Hoa? - Mai Lang Vương đặt quạt lên môi, đầu mày chùn lại, nghi ngờ.
Thấy chàng im lặng như vậy, tên lính dường như sợ rằng chàng sẽ trách tội, hắn liền đem hết đầu đuôi trình báo lại cho chàng - Ban nãy nàng ấy đến xin chúng tôi để được gặp Vương và cậu, nhưng Vương và cậu đều bận bàn chuyện trong nhà nên chúng tôi không dám gây phiền. Thị Hoa cứ thế quỳ trước sân, chúng tôi đã khuyên nàng ấy quay về nhưng nàng kiên quyết không chịu… Vì vậy… - Tên lính không nói tiếp nữa, bởi vì diễn biến tiếp theo hắn không muốn để lộ cho ai. Thật ra Thị Hoa đã hối lộ chúng, bởi vì nhận được hối lộ của nàng nên thay vì nhấc nàng lên và quẳng nàng ra ngoài thì chúng đã để yên cho nàng quỳ ngoài sân.
- Ừm. - Mai Lang Vương cười nhạt, xòe quạt ra, gật đầu ưng thuận - Gọi nàng ấy vào đây.
Bọn lính mừng rỡ vì chàng không truy cứu nữa, chúng thở phào, sải bước đến chỗ Thị Hoa mà kéo vai nàng lên.
Mai Lang Vương sau khi hạ lệnh như vậy thì cũng không đứng ở cửa nữa, thay vào đó chàng trở vào trong. Vừa vào tới tràng kỷ đã thấy Vĩnh Nghiêm ngồi một đống trên sàn, Mai Thần cảm thấy rất mệt mỏi, chàng đi đến mạnh tay kéo chàng ta lên rồi ấn vào ghế.
An bài cho Vĩnh Nghiêm ổn thỏa xong, Mai Lang Vương cũng an tọa bên cạnh chàng ta. Vĩnh Nghiêm ngẩn ngơ mất hồn, trông chàng ta không có chút sức sống nào cả.
Mai Lang Vương bất lực day trán.
Chàng thật sự rất muốn ném tên này ra khỏi tầm mắt để khỏi phải trông thấy bộ dạng thảm hại của hắn nữa.
Bấy giờ Thị Hoa đã được bọn lính đưa vào. Khi hình ảnh uy nghiêm của Vương đập vào mắt, Thị Hoa lập tức quỳ xuống, bái lạy và không dám ngẩng đầu lên nữa. Mai Lang Vương đặt quạt lên tay, điềm tĩnh ngồi ở tràng kỷ mà quan sát nàng hồi lâu. Thị Hoa quỳ dưới sàn nhà cách chàng hai bước chân, dáng điệu rất cung kính sợ sệt.
- Nói đi. - Mai Lang Vương cho phép nàng trình bày.
- Vâng… - Thị Hoa nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của chàng, vai thoáng run bắn lên một cái, mồ hôi vã ướt gáy. Nàng vốn đã chuẩn bị tinh thần từ trước, biết rõ đối mặt với người đàn ông này thì sẽ phải chịu áp lực rất lớn. Dẫu vậy, nàng vẫn không thể tưởng tượng nỗi luồng hơi lạnh đè lên người lại nặng nề như vậy, khí thế của Vương thật sự rất bức bách, uy hiếp, khiến nàng nghẹt thở.
Hai mắt Thị Hoa không ngừng đảo qua đảo lại dưới sàn nhà. Trông thái độ của Vương có vẻ như là ngài ấy biết rõ nàng sẽ đến… Thay vì hỏi nàng "Ngươi đến gặp ta vì chuyện gì?" như thường lệ thì ngài ấy lại bảo nàng "Nói đi". Ngài ấy đã đoán được rằng nàng sẽ đến tìm ngài ngay từ đầu.
Suy xét trước sau cẩn thận, Thị Hoa vẫn nghĩ rằng bản thân nên thức thời vào lúc này. Vương đã nhìn thấu nàng, vì vậy nàng nên ngoan ngoãn nói hết.
- Thưa Vương, chuyện về chiếc găng tay đó có lẽ cô Sao đã nói với người. - Thị Hoa dán chặt trán lên sàn nhà, mềm yếu cất giọng, trông nàng thật lương thiện, thật nhỏ nhắn, đôi vai mảnh mai run rẩy.
Mai Lang Vương lay quạt, cười mỉm - Ừm.
- Nô tì tiết lộ thông tin ấy cho cô Sao cũng là vì muốn được Vương rũ lòng thương mà chở che… Nô tì bị ép phải làm chuyện đó… Nô tì không muốn tiếp tay cho người ấy ám hại ông…
- Ra là vậy. - Mai Lang Vương gật đầu, chất giọng trầm ấm văng vẳng bên tai nàng. Dù cả hai chẳng nói rõ với nhau điều gì nhưng dường như lại đã rõ với nhau mọi điều. Sự mờ ám trong cuộc trò chuyện của hai người khiến Vĩnh Nghiêm đang đau buồn cũng lập tức tỉnh táo hẳn đi.
Chàng ta quắc mắt nhìn Thị Hoa.
Mai Lang Vương ý tứ đánh mắt sang Vĩnh Nghiêm, cánh quạt đung đưa nhè nhẹ, ngầm bảo rằng chàng ta đừng phá phách.
Vĩnh Nghiêm siết chặt lấy tà áo, im lặng.
- Thủy Cơ đã làm mọi chuyện à? - Mai Lang Vương ôn hòa hỏi.
Hai tay Thị Hoa phục dưới sàn nhà, ngón tay thon thả trắng nõn như hoa. Mắt nàng đặt lên bàn tay đẹp đẽ ấy, ánh mắt không hề lay động, run giọng bẩm báo - Vâng ạ, tiểu thư Thủy Cơ đã lên kế hoạch ra tay với ông từ trước… Nàng bí mật chuẩn bị đôi găng tay và lưỡi câu… Khi mọi thứ sẵn sàng thì tiểu thư bắt đầu tiếp cận cô Sao và lấy được lòng tin của người… Tiểu thư muốn kéo Vương vào chuyện này để có người gánh tội thay…
Mai Lang Vương rũ mắt, an tĩnh nghe nàng kể chuyện. Chàng không bày tỏ thái độ gì, chỉ có cánh quạt là đã được xếp lại, đặt trên tà áo.
- Thủy Cơ… - Khác với thái độ bình tĩnh của Mai Thần, Vĩnh Nghiêm lúc này đã hoàn toàn trở nên điên dại.
Đối với chàng ta, từng lời từng lời mà Thị Hoa nói ra chẳng khác nào từng nhát từng nhát búa bổ thẳng vào đầu.
Khi nãy chàng đã lồng lộn như thế nào khi được Mai Lang Vương khuyên nên điều tra từ chỗ Thủy Cơ? Dù chàng suy sụp, dù chàng phủ định, dù chàng chạy trốn và không muốn đối diện nhưng thâm tâm chàng biết rõ mọi chứng cứ đều đang buộc tội Thủy Cơ cả rồi.
Dẫu vậy… Vĩnh Nghiêm chỉ muốn tắt mọi âm thanh xung quanh vài khắc thôi, để chàng dần quen và chấp nhận…
Ấy thế mà… Thị Hoa lại xuất hiện và chàng không thể níu kéo chút khoảng lặng nào cho riêng mình nữa.
- TẠI SAO?! - Vĩnh Nghiêm gầm lớn, phẫn hận đến mức bổ đôi cả chiếc bàn bằng tay không.
Mai Lang Vương ái ngại nhìn sang chàng ta, trong khi Thị Hoa sợ hãi kêu lên, gập người lại, run lẩy bẩy.
- Thủy… Cơ… - Vĩnh Nghiêm gục xuống, nửa thân người đổ lên chiếc bàn không còn lành lặn, giọng vụn vỡ.
Chàng ta nắm chặt lấy tay áo, ngón tay trắng bệch, run run.
Quang cảnh trước mắt khiến Mai Lang Vương phải cau mày lại, chàng cảm thấy thật nặng nề, thật phiền phức. Mặc dù chiều hướng phát triển như thế này cũng không nằm ngoài dự đoán của chàng nhưng vẫn khiến chàng đau đầu. Giờ thì chàng lại phải đứng ra sắp xếp mọi chuyện, tên Vĩnh Nghiêm đó đã chịu quá nhiều cú sốc, hắn không thể đỡ đần cho chàng chút gì.
Mai Lang Vương hướng quạt về phía Thị Hoa, trầm giọng an bài - Ngươi tạm thời ở lại phủ thần sông, để buộc tội Thủy Cơ thì ngươi là nhân chứng quan trọng nhất, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn.
- Vâng ạ! Đa tạ Vương! - Thị Hoa dập đầu, cả mừng thốt.
- Ừm, đi đi. - Mai Lang Vương hài lòng, cho phép nàng ta lui.
Thị Hoa lập tức lui ra, khi nàng ta ra đến cổng thì có bốn tên lính đi theo và tháp tùng nàng ta về phủ.
Mai Lang Vương lại nhìn sang Vĩnh Nghiêm, chàng ta vẫn mang bộ dạng đau khổ đó nhưng chí ít đã tỉnh táo hơn ban nãy. Chàng cảm thấy an tâm hơn rồi, vì vậy bèn nói với chàng ta - Chuyện của Thủy Cơ vẫn như cũ giao cho ngươi.
Vai Vĩnh Nghiêm thoáng động đậy.
Mai Lang Vương thở dài, nói xong câu đó thì chàng cũng quyết định trở về phủ thần sông.
…
Mai Thần rời đi một lúc lâu thì Vĩnh Nghiêm rốt cuộc cũng bình tâm lại. Khi chàng nhận thức được bản thân đang gục trên nửa chiếc bàn bị đánh gãy, bộ dạng thảm hại đến mức không còn nhìn ra thì đã là đầu giờ tuất. Vĩnh Nghiêm dịch tấm thân mệt mỏi ra khỏi bàn, tựa lưng vào ghế, im lặng ngồi đó.
Ngực chàng giờ đây rất đau đớn.
Thậm chí mỗi lần hít thở cơn đau cũng nhói lên, lan dài khắp ngực thành từng đợt, từng đợt.
Chàng không hiểu tại sao mình lại đau nhói lòng như vậy.
Thủy Cơ… Đó là người con gái mà chàng tin tưởng nhất. Hai người lớn lên bên nhau, gần gũi đến độ mọi kí ức vui vẻ mà chàng có đều không hề thiếu vắng hình bóng của nàng. Vĩnh Nghiêm nhớ khi chàng và nàng tròn hai mươi, chị dâu và anh trai đã từng nói rằng sẽ đính ước cho hai người. Lúc đó Thủy Cơ trông rất ngượng ngùng còn riêng chàng thì… Với Vĩnh Nghiêm khi ấy, tình yêu nam nữ là điều gì đó rất xa xôi.
Vĩnh Nghiêm yêu thích võ nghệ, lúc nào cũng lấy anh trai làm mục tiêu hướng tới. Anh trai chàng là một người vô cùng tài giỏi và được nhiều người trọng vọng, chàng thì không được như thế, vì vậy phải luôn cố gắng rất nhiều.
Vĩnh Nghiêm vừa dựa dẫm thần sông mà cũng vừa cố gắng trở nên tài giỏi như ông, vì vậy trong lòng không vướng bận chuyện tình cảm, chàng một lòng tập trung vào võ nghệ, suy nghĩ đơn sơ thuần phác, cho đến tám mươi năm sau chàng vẫn không chú ý đến lời nói của chị dâu và anh trai lúc đó. Mà, cho dù có chú ý thì chàng cũng sẽ phản đối ngay thôi.
Và rồi chuyện đó diễn ra.
Vĩnh Nghiêm lần đầu đối mặt với thử thách cuộc đời.
Năm chàng tròn trăm tuổi, chàng đã gây ra một đại họa, anh trai chàng lúc đó đang bận yết kiến vua ở Cổ Loa không thể quay về chống đỡ thay chàng. Đại nạn mà chàng gây ra cuối cùng đẩy biết bao người vào cảnh khốn đốn, Hùng Vương cũng không thể lượng thứ.
Vua đã cử một vị cận thần chuyên phụ việc cho Phù Đổng Thiên Vương đến để giải quyết đại họa và xử lí chàng. Vĩnh Nghiêm lúc đó vẫn chưa ý thức được chuyện mà mình gây ra khủng khiếp nhường nào. Chàng vẫn khăng khăng mình đúng và chống đối vị cận thần kia, cuối cùng bị hắn đánh cho tơi bời.
Kể từ đó, Vĩnh Nghiêm thức tỉnh.
Chàng bắt đầu nhận ra thế giới của chàng từ trước đến giờ chỉ có anh trai. Chàng luôn muốn hơn được người anh ấy, làm mọi việc để chứng minh bản thân không hề kém cạnh mà không còn nhìn thấy thêm bất kì điều gì nữa. Chàng đã tự nhốt mình vào giếng sâu vô đáy của sự mù quáng, ngu ngốc và phiến diện từ lúc nào.
Vĩnh Nghiêm xuôi tay chịu trói, dù phải chịu trách nhiệm cho lỗi lầm mà mình gây ra bằng hình phạt lưu đày ba trăm năm nhưng chàng cảm thấy nó xứng đáng và quý giá bởi vì chàng đã học được một bài học mới.
Khi phải chịu tội ở nơi đất khách quê người, mỗi tháng chàng đều nhận được những món quà, những lá thư từ Thủy Cơ. Nàng ấy luôn rất hiểu chàng, những lá thư chưa từng dài dòng nhiều chữ, chỉ đơn giản là báo cáo tình hình ở phủ, cuối thư đều trấn an chàng rằng "Anh rể và chị đã có em lo, anh hãy yên tâm, hãy giữ gìn sức khỏe."
Sự quan tâm và thấu hiểu ấy trải qua ba trăm năm đăng đẵng dần dà thấm vào lòng chàng, thấm vào tâm hồn tưởng chừng như sẽ không bao giờ hiểu được hai từ "tình yêu" những giọt xao xuyến.
Vĩnh Nghiêm bắt đầu suy ngẫm lại lời năm xưa của chị dâu… Một ý nghĩ bất thần xẹt qua tâm trí, nếu một lúc nào đó chàng yên bề gia thất cùng Thủy Cơ thì có lẽ cuộc sống đó cũng không quá rắc rối như chàng vẫn tưởng tượng.
Có lẽ đó cũng là một cuộc sống êm đềm…
Vĩnh Nghiêm đã dần chấp nhận những xao động mơ hồ ấy, từng chút, từng chút một. Thậm chí khi anh qua đời, dù chàng suy sụp cực độ nhưng tia sáng ấm êm vẫn đang le lói kia không hề vụt tắt. Nó còn lớn dần thêm, khi không có anh trai, chàng chỉ còn biết dựa vào Thủy Cơ mà thôi.
Thủy Cơ đã trở thành điểm tựa tinh thần cho chàng.
Vĩnh Nghiêm vùi nửa khuôn mặt vào lòng bàn tay.
Vậy mà, nàng ấy lại phá vỡ tất cả.
…
Vĩnh Nghiêm cho người gọi Thủy Cơ đến trụ sở quản lí. Vì đây là chuyện không đẹp đẽ gì nên chàng cũng không muốn người trong gia tộc biết được. Khi tên thị hầu thân cận của Vĩnh Nghiêm đến phủ bẩm báo với nàng, Thủy Cơ đã ngẩn ra hồi lâu.
- Tiểu thư, tại sao cậu Vĩnh Nghiêm lại gọi người đến trụ sở quản lí vào lúc tối muộn thế này chứ? - Vị đầy tớ trưởng ở phủ ái ngại lên tiếng.
Thủy Cơ nhìn sang bà ta, khẽ lắc đầu, nàng chỉ dặn nhỏ với bà rằng - Đừng kinh động đến cha mẹ ta.
- Vâng. - Người thị nữ già cúi đầu nhận lệnh.
Thủy Cơ nhìn sắc trời, đêm nay trăng đã lẩn trốn sâu trong mây mù, bầu trời dường như sắp có mưa giông, nền trời không mang sắc đen huyền dịu mà lại ân ẩn màu tía sậm.
Khung cảnh khiến người ta bất an…
Thủy Cơ vô thức chạm lên vết bỏng trên tay, vết loét vẫn còn đó, lớp da bị trũng sâu xuống, thật xấu xí.
- Mai Thần… - Nàng thầm than.
Trong sự bất an của tâm trí, nàng cơ hồ đã đoán ra điều gì đó. Dẫu vậy nàng vẫn cầu mong mình sai.
Nàng vẫn cầu mong là không có chuyện gì sắp đổ xuống.
Thủy Cơ rời khỏi phủ đệ của gia đình và đến trụ sở quản lí, vừa bước chân đến cổng vào, nàng đã nhìn thấy khung cảnh mang điềm gở.
Trong sân của trụ sở quản lí lúc này đèn đuốt sáng ngợp trời, binh lính được điều động lên đến năm mươi tên, chúng đứng kín sân, vừa nhìn thấy nàng xuất hiện, ánh mắt chúng liền lạnh lẽo hướng về phía nàng, không hề mang theo chút tôn kính. Thủy Cơ vô thức giấu bàn tay bị bỏng vào sâu tay áo, bình tĩnh lướt qua chúng. Mặc dù bầu không sáng rực và đầy sát khí này khiến dự đoán mơ hồ mà nàng nghĩ đến ban đầu kia càng trở nên rõ rệt hơn, nhưng Thủy Cơ vẫn một mực tiến vào trong.
Nàng không sợ hãi cũng không luyến tiếc.
Vào đến gian giữa, trên tràng kỷ, nàng nhìn thấy Vĩnh Nghiêm đang ngồi lặng bên ánh đèn dầu. Chiếc bàn trà bên cạnh chàng gãy đôi, vết nứt rất ngọt, giống như bị một lưỡi kiếm vừa sắc vừa mạnh cắt xuyên vậy. Tuy thế, ở mép của vết cắt lại lan ra những vết nứt loang lổ. Thủy Cơ suy ngẫm, nếu dùng vật sắc để chém thì sẽ không xuất hiện những vết nứt ấy.
Trên mặt bàn đặt một khay trà với các chén trà chổng chơ. Khay trà khốn khổ nằm im ở phần bên trái của chiếc bàn không còn toàn vẹn, một phần tư thân hình lộ ra khỏi mép bàn, lệch lạc. Trông vị trí của chén trà, có vẻ đã có một người khác từng ở đây. Trên khay có hai cái chén, một cái đã cạn, đặt cẩn thận ở vị trí trang nhã trên khay còn một chén thì mới uống được quá nửa, đặt tùy tiện không theo đội hình.
Thủy Cơ đoán… Chén trà đặt một cách cẩn thận kia hẳn là của Mai Thần. Ngài ấy vốn là người tinh tế như vậy, mọi cung cách của ngài ấy đều toát lên sự thanh lịch và lễ giáo.
Nàng bỗng che miệng cười. Chén trà tùy tiện còn lại hẳn là của Vĩnh Nghiêm rồi. Anh luôn là người phóng khoáng, đơn giản, chẳng bao giờ để ý đến những tiểu tiết này.
Cười một chút, nàng lại lặng đi.
Trên phần còn lại của chiếc bàn nàng đã nhìn thấy khay gỗ chứa đôi găng tay. Thủy Cơ ôm lấy bàn tay bị bỏng, nét bi thương u tối hiện rõ trên gương mặt tú lệ. Nàng không nói gì nhiều nữa, chậm rãi quỳ xuống, bái lạy Vĩnh Nghiêm một cách tôn kính.
Ánh đèn run run trên khuôn mặt của Vĩnh Nghiêm, chiếc bóng của chàng ta đổ trên tường cũng run run như vậy.
Chàng ta đan hai tay vào nhau, ngồi như một pho tượng trên ghế, khuôn mặt chìm lỉm trong bóng tối.
Thủy Cơ cũng không ngẩng lên nhìn chàng, nàng một lòng một dạ nhắm chặt hai mắt, tì trán lên sàn.
Không gian im bặt, chỉ còn tiếng quả roi va vào không khí rồi đập lộp bộp xuống nền sân bên hông nhà.
- Tại sao? - Vĩnh Nghiêm là người lên tiếng trước.
- …
Thủy Cơ không biết nói thế nào, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu để chàng hiểu được cảm xúc trong lòng nàng.
Nàng vốn không muốn biến mọi chuyện thành ra như thế này, nàng vốn luôn yêu quý anh rể… Thế nhưng người đàn ông nhẫn tâm đó lại nỡ ra tay với chị gái của nàng. Ông ta là một kẻ giả nhân giả nghĩa, ngoài mặt tỏ ra hiền hòa độ lượng nhưng bên trong lại tà dâm độc ác đến độ lên kế hoạch ám sát vợ chỉ để cướp được nàng. Thủy Cơ không bao giờ có thể tha thứ cho ông ta.
Với nàng, người đàn ông ấy chết là đúng người đúng tội. Còn tên Mai Thần kia, hắn bị kéo vào chuyện này cũng đáng đời lắm vì năm xưa dám thông đồng với gã đàn ông ấy và buộc tội Vĩnh Nghiêm.
Đáng lẽ Vĩnh Nghiêm sẽ không mất đi ba trăm năm thanh xuân nhưng tên Mai Thần đó và thần sông đã cố tình gá tội cho chàng. Ba trăm năm đối với một thiếu niên như chàng… Ba trăm năm đó biết bao cơ hội và hạnh phúc đã vùn vụt trôi qua kẽ tay chàng chứ? Tên Mai Thần đó nhân lúc chàng bị phạt mà ung dung bình định hết vùng đất này đến vùng đất khác, khi đã triệt tiêu các cơ hội của chàng thì hắn có thể mặc sức vẫy vùng, không có đối thủ để rồi leo lên được địa vị như ngày hôm nay.
Nàng không thể chấp nhận được! Nếu Vĩnh Nghiêm không bị họ hại thì bây giờ chưa biết ai mới được phong Vương!
Vậy mà Vĩnh Nghiêm không biết gì cả! Chàng vẫn tin vào tên Mai Thần đó! Vẫn đối đãi hắn hết lòng!
Thủy Cơ không có sự bao dung và khoáng đạt như chàng, nàng chỉ biết rằng, ai làm hại đến chàng thì nàng sẽ cho hắn nếm đủ mùi khổ sở!
Vĩnh Nghiêm ném phịch đôi găng tay xuống chỗ nàng. Thủy Cơ chậm chạp nhìn nó, Vĩnh Nghiêm nhả ra hai từ - Đeo vào.
Thủy Cơ im lặng đeo chiếc găng tay lên, vết thủng trên chiếc găng khớp một cách hoàn hảo với vết bỏng của nàng.
Vĩnh Nghiêm quay lại, nhìn vết thương ấy - Một vết loét sâu đáng sợ.
Ánh mắt chàng đã không còn đau buồn hay trách hận, ánh mắt chàng giờ đây tĩnh lặng và tịch mịch như đêm.
- Ngươi còn gì để nói nữa không? - Chàng nghe thấy giọng mình cất lên, thật lạnh giá. Nó không có chút cảm xúc gì, ngữ điệu cũng không có, cơ hồ như lời của một kẻ mất hồn thảm bại.
- Thưa không. - Thủy Cơ lắc đầu, lại gập người trên sàn.
Vĩnh Nghiêm run run đưa tay lên, ra hiệu cho binh lính ập vào. Thủy Cơ sau đó bị bọn lính túm lấy, lôi ra ngoài một cách thô bạo, dù vậy, nàng không hề nói gì thêm cũng không hề nhìn chàng.
Thủy Cơ bị tống vào ngục.
Vĩnh Nghiêm trở về phủ thần sông, ra lệnh cho những người trong gia tộc rời khỏi phủ. Đêm ấy, phủ thần sông đã xảy ra một cuộc náo loạn. Không ai biết tại sao thiếu chủ Vĩnh Nghiêm lại trở nên kì lạ như vậy, tự dưng lại kiên quyết xua mọi người quay về. Tuy nhiên, giờ đây chàng đã là người tiếp quản phủ nên họ không thể kháng lại chàng, cho dù có bất mãn thế nào thì các vị họ hàng cũng chỉ đành nén nhịn mà rời đi.