- Ch… Chồng gì chứ?! Ngài nói vớ vẩn gì vậy?! - Sao lập tức gay gắt phản ứng."
- o-
Để tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi em không còn chống đối nữa, Mai Lang Vương ngay lập tức tặng cho em một chuỗi ngọc. Chàng tự tay đeo món trang sức đó cho em, sau đó nhìn em chăm chú, ánh nhìn tràn đầy ý vị. Sao rụt tay lại và ôm lấy cổ tay vừa được đeo chuỗi ngọc, phụng phịu. Hôm sau, Mai Lang Vương cố tình dậy sớm đứng ngoài vườn đợi để xem, em có cởi quà chàng xuống hay không.
Tuyệt nhiên, chuỗi ngọc ấy vẫn nằm trên tay em. Sao thậm chí còn đeo các món trang sức mà chàng đã tặng trước đó, khi thì là dây chuyền, khi thì là hoa tai, vòng tay, khi lại là kẹp tóc. Duy chiếc kiềng vàng mà chàng chế tác thì em luôn đeo bên mình. Mai Lang Vương cũng nhấn mạnh nhiều lần rằng em không được cởi nó xuống.
Sao đeo hết các loại trang sức mà chàng tặng để thể hiện sự cam kết của mình. Tuy nhiên, em không đeo vòng tay đá mặt trăng kia nữa, dù Mai Lang Vương cố tình hỏi em. Sao bảo em không thích đá mặt trăng. Mai Lang Vương lặng người. Trong khoảnh khắc, chàng cảm thấy lòng thật hụt hẫng.
Vì Sao tuân thủ thỏa hiệp nên chàng cũng không chần chừ nữa, lập tức lao vào việc nghiên cứu các loài thảo mộc lạ mà Quan Lang đem về. Lần này Sao có mẫu vật sẵn nên chàng không phải sai thuộc hạ đi tìm. Đợi xử lí công việc xong, Mai Lang Vương mang số thảo mộc đó vào phòng nghiên cứu bí mật để phân tích.
Sao luôn kề cận bên chàng, thế nên hiển nhiên em cũng có dịp bước vào căn phòng ấy. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, em đã ngỡ ngàng một phen. Sao sống bên chàng bao nhiêu lâu như vậy nhưng không hề biết rằng chàng có một phòng nghiên cứu lớn đến thế. Căn phòng đầy ắp dụng cụ, trên các kệ gỗ xếp liên tiếp những bình mẫu vật bằng thủy tinh.
Mai Lang Vương mang số mẫu vật ấy đến bàn, lần lượt phân loại và đặt chúng vào các lọ thủy tinh khác nhau. Chàng rất tập trung khi nghiên cứu, những luồng sáng lấp lóa của thần lực không ngừng bùng cháy giữa không trung. Các dụng cụ mà chàng sử dụng vô cùng lạ mắt đối với Sao, khiến em xuýt xoa không ngừng. Sao hào hứng đứng bên cạnh chàng ghi ghi chép chép, khi thắc mắc về thứ dụng cụ nào, thao tác phân tích nào, em lại lập tức hỏi chàng ngay.
Qua hôm đó, Mai Lang Vương vẫn chưa có kết luận rõ ràng gì về loài thảo dược có thân màu thiên thanh kì bí mà chàng đang tìm hiểu. Hai người trở ra ngoài, Mai Lang Vương nói rằng việc nghiên cứu này có lẽ sẽ mất vài tháng. Sao bỡ ngỡ và biết ơn chàng lắm, em cứ nhìn chàng chăm chú, ánh mắt không giấu được vẻ ngưỡng mộ. Ánh nhìn ấy khiến chàng sững ra một chút, cảm giác như được nhìn thấy cô nhóc bé nhỏ của chàng khi xưa.
- Thế nào? Giờ mới nhận ra rằng chồng em rất giỏi hửm? - Mai Lang Vương giữ em lại và dồn em vào cạnh bàn, tay bao bọc lấy em khiến em không thể vùng thoát.
- Ch… Chồng gì chứ?! Ngài nói vớ vẩn gì vậy?! - Sao lập tức gay gắt phản ứng.
Mai Lang Vương ôm em vào lòng, hôn lên tóc em mà cười nói - Ở nhà có ta mà không chịu hỏi, suốt ngày chạy đôn chạy đáo hỏi người ngoài. Ta cũng nằm trong hội đồng quản lý của sở tư liệu đấy. Những thông tin về thảo dược mà sở tư liệu cung cấp do ta và một số vị mộc thần khác chịu trách nhiệm.
- Thế ạ? - Sao ngỡ ngàng, giờ em mới biết. Nhưng rồi chợt nhớ đến sự hiểu biết uyên thâm về thảo dược của chàng mà em đã có dịp được mục sở thị, em lại cảm thấy điều chàng nói cũng hợp lí thôi. Chàng thậm chí còn có một phòng nghiên cứu, hẳn là chàng dùng nó để phát triển các thông tin về thảo dược cho sở tư liệu. Nói vậy là… Trước giờ em đều dùng thông tin mà chàng cung cấp ư?
Mai Lang Vương gật đầu, sau đó tiếp tục đùa bỡn chiếc gáy nhỏ xinh của em.
Kể từ lúc biết được chuyện đó, Sao trở nên trọng vọng chàng hẳn. Trước đây em cũng rất trọng vọng chàng nhưng bên cạnh sự trọng vọng đó, có một chút xa lánh và chống đối. Tuy nhiên, giờ thì sự chống đối đã biến mất hoàn toàn. Em ngưỡng mộ và kính trọng chàng như học trò kính trọng tôn sư vậy.
Hai người nghiên cứu ngày qua ngày, chẳng mấy chốc mà Mai Lang Vương đã thu thập được một chút thông tin cho em. Khi chàng đưa nó cho Sao, em đã bất ngờ một lúc lâu. Cách ghi chú thông tin này hệt như những dòng ghi chú mà các chị Hoa Tiên gửi cho em, trong lúc em còn ngao du bên ngoài vậy. Mai Lang Vương nghe thấy em thắc mắc, chàng bình thản bảo là không biết. Hình như đâu đó năm ngoái, Ưu Liên có đem một số cây cỏ đến nhờ chàng tìm hiểu hộ thì phải. Sao nghe vậy thì không nghi vấn nữa, em đoán hẳn là do các chị lo cho em. Sao càng cảm động và thương các chị nhiều hơn, vì biết em không muốn mắc nợ chàng mà các chị phải đành đứng ra nhờ vả thay.
Trong lúc Sao đang ôm cuộn thông tin mà xót xa, Mai Lang Vương lại đột ngột bế lấy em. Sao bị chàng "bắt" quá bất ngờ, nhất thời không phản ứng kịp. Mai Lang Vương đang tựa lưng trên ghế thái sư sau bàn làm việc, khi tóm được Sao, chàng đặt em ngồi lên đùi. Hai chân Sao thõng xuống, chênh vênh giữa không trung. Lưng em hoàn toàn đưa về phía chàng và tóc thì bị chàng vén ra phía trước. Đôi vai mảnh khảnh nữ tính và thân hình yểu điệu mê hoặc hoàn toàn nằm trong tầm "tấn công" của chàng.
Mai Lang Vương hôn lên gáy em và tay thì lả lướt qua vòng eo bé nhỏ. Sao rùng mình, người như có luồng thần lực rất mảnh đang khuấy đảo. Mai Lang Vương tham lam hôn lên bả vai, dù cách một lớp áo mỏng, Sao vẫn cảm nhận rõ rệt khao khát của chàng. Em đỏ bừng mặt, hơi thở vô thức gấp gáp, khiến động tác của người phía sau thoáng trở nên ngây dại.
- Sao… Em đã mười chín rồi, đúng không? - Chàng lướt tay lên, những ngón tay thon dài ướt hơi lạnh mơn trớn môi em.
Sao xấu hổ tránh né, nhưng những ngón tay ấy rất tinh quái, chúng cứ vờn qua môi em mãi thôi. Đôi môi kia thì đang lướt lên cổ, có thứ gì đó vừa ướt vừa mê dại điểm lên phần da cổ nhạy cảm. Sao run bắn người, chàng đang thưởng thức phần da cổ trắng nõn bên dưới tai em.
Mai Lang Vương vừa ôm ấp chiếc cổ xinh xắn vừa để lại trên đó những dấu vết đỏ rực. Sao choàng mở mắt, em muốn ngăn chàng lại nhưng không thoát khỏi vòng tay chặt chẽ này. Những động chạm của chàng khiến em cũng bị cuốn theo, lí trí Sao dần trở nên mơ màng. Khi em sực tỉnh, em đã nếm phải một hương vị rất lạ lẫm. Đó chính là đầu ngón tay to lớn bướng bỉnh cứ luôn tìm cách chạm vào em.
Sao vô thức mút lấy thứ ấy, mặt đỏ bừng xấu hổ. Mai Lang Vương hơi sững người, chàng ghé đến và nhìn em, mắt ánh lên niềm vui sướng. Chàng rời tay ra khỏi đôi môi mềm mại quyến rũ, ôm em vào lòng và hôn lên tóc em. Giọng chàng có chút u uất - Em không hờn giận gì khi thấy ta ở bên công chúa ư?
Sao hơi quay đi, né tránh chàng - Tại sao em phải chú ý đến ngài và công chúa chứ?
Mai Lang Vương không lên tiếng nữa, Sao lại cười lạnh nhạt - Người phải hờn giận về chuyện ấy không phải em mà là chị Đào Hoa.
Cảm xúc của chàng bùng lên dữ dội, Mai Lang Vương cảm thấy ngực vừa nóng vừa đau. Chàng giữ chặt hai tay em và vùi mặt vào hõm vai, tiếp tục lả lơi chiếm hữu. Sao chịu trận, em chỉ biết run rẩy mỗi khi môi chàng lướt qua kèm theo chút ẩm ướt mê dại. Mai Lang Vương vừa tận hưởng báu vật trong lòng vừa trầm thấp nói. Sao có thể nghe rất rõ lời chàng vẳng bên tai, kèm theo tiếng thở nặng nề.
- Ta sẽ cưới em về.
- Ngài đùa dai thật đấy! - Sao không nuốt trôi được những lời đùa bỡn vô trách nhiệm của chàng.
- Ta không đùa. Em vẫn nhớ lời của ta ngày đó chứ? Ta sẽ theo đuổi em. - Chàng nhấn mạnh, như muốn khắc vào tim em lời ấy.
- Ta sẽ khiến em cam tâm tình nguyện về nhà cùng ta.
Sao quay về phía chàng, nhìn chàng một cách ghét bỏ. Em đẩy mặt chàng ra, gắt lên - Em không có yêu ngài.
- Sao…
- Cho dù ngài có làm gì thì em cũng không về nhà với ngài đâu! Em không bị ngài dụ dỗ đâu. Ngài không có chút gì gọi là phù hợp với tiêu chí của em cả!
- Ừm, ta thừa nhận. - Mai Lang Vương cười khổ, giữ tay em lại và đặt bàn tay nhỏ bé đó lên vai, như thể muốn được em choàng ôm. Sao không thèm ôm chàng, Mai Lang Vương cứ giữ tay em ở đó.
Chàng nhìn em thật lâu và kiên quyết nói - Dù ta không có chút gì phù hợp nhưng ta sẽ chinh phục được em. Em cứ chờ xem đi.
Thái độ của chàng thật là tự tin, khiến Sao không khỏi cười lạnh. Em không chấp nhặt chàng nữa, bực mình chuẩn bị thoát đi. Mai Lang Vương không để cho em thoát nhanh như vậy, chàng ôm ghì em lại. Khuôn mặt tuấn mĩ vùi vào lưng em, Sao có thể cảm nhận được từng hơi thở của chàng.
- Sắp tới ta sẽ đưa em đến hồ Bướng. - Chàng nhẹ nhàng nói.
- Gì ạ? - Sao bừng tỉnh, quên mất cả cáu giận.
Mai Lang Vương phì cười, chàng biết là sẽ hấp dẫn được em mà. Chàng đủng đỉnh cất lời - Chúng ta sẽ đến hồ Bướng rồi hồ Độn. Chuyện xử lí năm con sấu nhỏ đó không thể kéo dài được nữa.
- Hay quá! - Sao reo lên, hai tay em đập vào nhau.
Mai Lang Vương thư thái hẳn. Chàng dặn em một số vấn đề xoay quanh chuyến hành trình sắp tới rồi mới chịu thả em ra và cho phép em quay về.