Tiếng guốc ấy dù chỉ vang lên phía xa nhưng vẫn đủ sức kéo mọi sự chú ý của Mai Thần đi. Mai Lang Vương lập tức bỏ qua Thị Hoa mà hướng về phía nhà chính, ánh mắt rập rờn tia sáng.
Sao đang từ nhà chính chạy ra, trên tay em mang theo một chiếc khăn mới.
- Mai Lang! - Sao chạy ra gian giữa, nhìn ra cổng tròn, khi thấy chàng vẫn còn ở sân thì em mừng lắm, lập tức rối rít chạy đến.
Em cũng chưa để ý đến sự có mặt của Thị Hoa và những người khác.
- Sao! - Mai Lang Vương tươi cười, đón lấy em.
- Em vừa nghe tiểu đồng báo lại. - Sao thở hổn hển, vì chạy nhanh nên em hơi mệt, dù vậy em nhanh chóng lấy lại nhịp thở bình thường và nắm lấy tay chàng, trao chiếc khăn lụa đã được gấp gọn gàng cho chàng, ân cần nói - Không được quên khăn tay, dù đã vào mùa mưa nhưng trời vẫn rất oi, mang theo để còn lau mồ hôi chứ!
- Ừm. - Mai Lang Vương cẩn thận cất khăn em đưa vào tay áo, cười mỉm - Ta đợi em nãy giờ.
- Em cần làm chút việc, hơi rắc rối nên lâu, giờ cũng xong rồi. - Sao cười vui vẻ, nụ cười của em rất nhẹ nhõm vì đã giải quyết công việc rốt ráo.
Mai Lang Vương thấy em thư thái như vậy, lòng chàng như có hoa xuân bừng nở, chàng khẽ xoa tóc em.
Khung cảnh được tạo nên bởi hai người thật êm ái và dịu dàng.
Thị Hoa ngây ra nhìn họ, những thị nữ theo sau nàng - Những người vừa phải chứng kiến tình cảnh nhạy cảm giữa Thị Hoa và Vương lúc ban đầu cũng không khỏi ái ngại.
Bấy giờ Sao mới để ý đến xung quanh, khi em thấy Thị Hoa đang đứng bên cạnh chàng, phía sau là các tì nữ tất tả dìu đỡ, mặt em thoáng ngẩn ra. Mai Lang Vương choàng tay qua vai em, hơi ấm từ tay chàng truyền qua bả vai tựa như một lời trấn an, che chở.
Sao mím môi, vẻ mặt thản nhiên và dáng điệu yếu nhược của Thị Hoa càng khiến em ghê sợ, Sao rất muốn lùi chân lại nhưng vì có Mai Lang Vương đứng bên nên em không thể, hơn nữa, em cũng không nên bộc lộ thái độ của bản thân một cách rõ ràng cho người khác thấy như em của trước kia nữa, em phải giấu những cảm xúc của mình vào trong.
Sao cố nặn ra nụ cười, gật đầu đoan trang với nàng - Chị đến chơi ạ.
- Vâng, em chào cô. - Thị Hoa không thể phớt lờ em, nàng thậm chí còn thoáng run sợ khi em bắt chuyện với mình, vì vậy, bất chấp cả vết thương trên lưng, nàng lập tức cúi người hành lễ.
- Chị không khỏe thì không nên đa lễ đâu ạ. - Sao nhẹ giọng.
- Ta định gọi tiểu đồng mang võng đến đưa nàng ta về. - Mai Lang Vương liếc Thị Hoa rồi nhìn em êm đềm - Em sắp xếp chuyện này nhé?
- Vâng ạ. - Sao ngoan ngoãn đáp và hướng mắt vào trong nhà, các tiểu đồng mà ban nãy chàng gọi cũng đã chuẩn bị võng xong, nhận được ánh nhìn của Sao, chúng lập tức nhanh nhẹn bê võng bước đến.
- A! K… Không cần đâu ạ!
Thị Hoa nhanh chóng từ chối.
- Sao vậy? Chẳng phải nàng không đi nổi ư? Trông nàng như sắp ngất vậy. - Mai Lang Vương khó hiểu.
Thị Hoa rối rít xua tay, nàng đã trông thấy bộ mặt đằng đằng nộ khí của đám tiểu đồng bê võng, thật là dọa nạt. Nàng sợ rằng chúng sẽ làm gì đó khi đưa nàng về nên ngàn vạn lần không dám nhận ân huệ này.
- Em không sao ạ! Vương và cô Sao đừng bận tâm đến em! Giờ em thấy khỏe rồi ạ! Em có thể tự đi được! - Vừa nói nàng vừa rời tay các tì nữ ra, lấy lại vẻ tươi tỉnh mạnh khỏe, cười gượng gạo.
Mai Lang Vương và Sao quan sát nàng hồi lâu, hai ánh nhìn vô cùng bình lặng càng khiến nàng cảm thấy áp lực. Thị Hoa có thể cảm nhận được giọt mồ hôi nóng bỏng đang theo thái dương trượt dài xuống, nhộn nhạo.
- Hết cách. - Mai Lang Vương dường như khó chịu với kiểu nắng mưa thất thường của nàng, chàng phẩy nhẹ chiếc quạt đã gấp, ra hiệu cho các tiểu đồng đằng xa không cần mang võng đến nữa.
Các tiểu đồng nhận lệnh của chàng, hớn hở quay vào trong, khi đi được một đoạn còn không quên quay lại nhìn Thị Hoa, cười trêu chọc.
Thị Hoa tức điên lên nhưng không dám nói.
- Mai Lang, Mai Lang đi làm việc đi. - Sao lúc này đã lấy lại vẻ bình thường. Em không muốn quan tâm đến Thị Hoa nữa mà chỉ khẽ níu tay áo chàng, lay lay khuyên nhủ.
- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu, ngoan ngoãn đáp.
- Ban nãy tiểu đồng nói với em rồi, em không dỗi đâu, ngài làm việc chăm chỉ nhé! - Sao tít mắt cười, dừng một chút, em lại nghiêm giọng dặn thêm - Hôm nay em nấu canh chua đậu hủ mà ngài thích, ngài phải về đúng giờ để ăn đấy! Về trễ là em không thèm nấu nữa!
- Ta đã bảo là sẽ về đúng giờ rồi mà. - Mai Lang Vương vội vàng phân trần, sợ em lại giận thì nguy mất - Ta có bao giờ về muộn giờ cơm đâu? Đúng không?
- He he đúng vậy. - Sao cười hài lòng, hí hửng tiến đến gần chàng, ngẩng khuôn mặt đáng yêu đến tan chảy lên mà dịu ngọt nói - Vì ngài ngoan nên em sẽ nấu thêm nhiều món nữa, ngài thích ăn gì nào?
Mai Lang Vương suýt trụ không vững trước sự đáng yêu chết người đó nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, dịu dàng đáp - Em nấu gì ta cũng ăn cả.
- Phải rồi. - Sao vỗ hai tay vào nhau, cười toe toét - Ngài ngoan lắm! Ngài rất dễ nuôi!
Mai Lang Vương phát nghiện với những lời khen của em, chàng nâng quạt đứng đó, nhìn em say sưa, tựa như đang ngắm một đóa hoa trân bảo mà chàng phải khổ công cất giấu tận sâu trong lầu son gác tía, không cho phép ai chạm vào dù chỉ bằng ánh mắt.
Sao không chú ý đến ánh nhìn của chàng, em biết mình cũng không nên phiền chàng nữa nên lập tức cúi chào chàng rồi lui đi. Mai Lang Vương mỉm cười nhìn theo bóng em, chàng lưu ý đến mái tóc đen mượt mà bị nắng chiếu, lòng lập tức giật sững, chàng vội đuổi theo em, mở rộng cánh quạt màu liễu ra mà che trên mái đầu bé nhỏ.
- Mai Lang? - Sao ngớ ra.
- Nắng lắm, sẽ bị say đấy. - Mai Lang Vương vừa nói vừa nhìn bầu trời, giờ cũng sắp trưa rồi, chàng không nỡ để em đội nắng.
- Gì chứ? Còn mười bước nữa là vào nhà rồi. - Sao buồn cười.
- Mười bước thì cũng là dưới nắng. - Mai Lang Vương nghiêm giọng, chàng tỏ ý muốn em giữ lấy cánh quạt của mình để mà che nắng đi vào trong.
- Không được, không có quạt thì nóng nực biết làm sao? - Em không đồng ý, nếu em giữ quạt của chàng thì cả ngày chàng sẽ không có quạt để dùng nữa. Tất nhiên chàng có thể sai nười hầu chuẩn bị một chiếc quạt khác, nhưng em hiểu rõ chàng, chàng vốn yêu thích cánh quạt Chàng Sơn màu liễu này nhất mà. Suy đi tính lại, em quyết định rời khỏi bóng mát mà chàng đang tạo ra trên đỉnh đầu của mình và tiếp tục đội nắng bước đi.
Mai Lang Vương hết cách, đành song bước bên em, tay vẫn dùng quạt che nắng cho Sao. Sao khẽ hé nhìn chàng, thấy chàng trông rất nghiêm túc. Khuôn mặt nghiêng nghiêng đẹp đẽ như tượng tạc thật khiến người ta say mê.
Đến khi em vào tới hiên nhà mát rượi rồi chàng mới yên tâm thở phào, khẽ lay quạt, nhẹ giọng tạm biệt - Ta đi đây, em ở nhà ngoan đấy!
- Vâng, ngài đi cẩn thận. - Sao luyến lưu nói.
Mai Lang Vương cũng rất luyến tiếc, chàng chậm chạp quay người, chậm chạp rời đi. Sao đứng bên hiên nhìn theo bóng chàng mãi, cho đến khi chàng khuất hẳn sau cổng tròn em mới bồi hồi trở vào nhà.
Thị Hoa từ nãy đến giờ vẫn đứng một bên chứng kiến mọi chuyện, câu thổ lộ "Em mến Vương" mà nàng dày công chuẩn bị phút chốc mắc lại nơi lồng ngực, âm thầm trôi tuột xuống bụng.
Thị Hoa muối mặt lau mồ hôi trán, hai má đỏ gay vì thẹn.
Ôi may mà nàng không thốt ra lời ngu ngốc đó.
Thị Hoa vừa dời bước theo sau chàng vừa bối rối nghĩ suy, nàng kinh ngạc đến nỗi quên mất cả việc phải giả đò bệnh tật, ngay cả tay cũng không để các tì nữ đỡ nữa mà thẫn thờ buông thỏng.
Vừa nãy nàng không hề nhìn lầm, Vương và Sao, Vương và Sao trông như một đôi tình nhân vậy! Mặc dù Sao có vẻ ngây thơ không biết gì và những điều con bé nói với ngài có thể chỉ là vô tư. Nhưng cách mà Vương đối xử với Sao thì nhất quyết không còn ở ngưỡng "bình thường" nữa! Vương chắc chắn yêu thương Sao sâu đậm!
Từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng lời nói mà ngài dành cho con bé đều chất chứa một sự say mê ngây dại. Nàng không thể ngờ được là ngài lại trở nên như thế! Có thể gác cả lời mời của cậu Vĩnh Nghiêm sang một bên để chùng chình nán lại nhà chờ đợi con bé, có thể rối rít căn dặn tiểu đồng cẩn thận chỉ vì sợ nó giận, có thể hạ uy nghiêm của mình xuống mà năn nỉ, dỗ dành nó chỉ vì sợ nó dỗi, có thể mừng như mở cờ trong bụng vì được nó khen, có thể sẵn sàng dùng quạt che cho nó, thậm chí để lại cánh quạt cho nó che đầu vì sợ nó say nắng trong khi khoảng cách từ chỗ nó đến hiên nhà chỉ có mười bước chân… Vương đối với người ngoài thì lạnh lẽo như gió bấc thế nhưng đối với Sao lại chẳng khác nào than hồng, luôn tí tách cháy rực.
Vương say mê con bé như điếu đổ!
Nghĩ đến đây, nàng lại không kìm được, đưa mắt nhìn chàng. Nàng chẳng thể thấy được gì ngoài bóng lưng hiên ngang oai vệ với tà áo rực rỡ đang nhè nhẹ bay.
Vương bình thường trông lạnh nhạt và có phần cô độc như vậy nhưng khi ở cạnh Sao, ngài lại hoàn toàn thay đổi.
Trước đây khi chàng hờ hững với nàng, Thị Hoa chỉ đơn giản nghĩ là do mình chưa chinh phục được chàng thôi. Nàng chỉ nghĩ rằng do nàng chưa biết cách đi vào lòng chàng, rồi một ngày nào đó nàng sẽ tiến sâu vào được cõi lòng băng giá ấy, để rồi được chàng yêu thương và ban cho danh phận…
Nhưng, đến thời điểm này thì Thị Hoa đã biết kế hoạch của nàng sai ở đâu rồi, Vương không phải chưa bị nàng chinh phục mà là Vương không thể để ai ngoài con bé Sao đó vào mắt nữa. Ngài yêu nó đến nỗi không nhìn thấy thêm bất kì người phụ nữ nào khác…
Chuyện này thật quái gở, một người như Vương lại để ý con bé lon ton đó? Thị Hoa vỗ trán, ái ngại nhăn nhó, Vương chẳng lẽ lại có sở thích kì lạ như vậy ư?
Thế rồi nàng nghĩ đến địa vị của Sao, cách mà những tiểu đồng đối xử với em.
Thôi chết! Nàng quên mất rằng Vương có hôn thê! Thế chẳng lẽ Sao chính là hôn thê của Vương ư?
Thị Hoa gõ tay trái lên lòng bàn tay phải, vỡ lẽ, thì ra là vậy! Giờ thì nàng có thể lý giải mọi điều thắc mắc của mình rồi!
Sao chính là hôn thê của Vương, vì quá bé nhỏ nên hai người chưa thể cử hành lễ cưới được, dù vậy Vương luôn một lòng hướng đến con bé, sẵn sàng mang nó theo cùng trên mọi chuyến chu du, bảo vệ nó như báu vật trên tay.
Chính vì vậy mà khi nàng gài Sao vào bẫy khiến cậu Vĩnh Nghiêm tức giận, Vương thà đối đầu với cậu Vĩnh Nghiêm cũng kiên quyết chở che nó đến cùng.
Ôi… Thị Hoa ngượng chín mặt bưng má.
Thôi nàng bỏ cuộc, Vương đúng là không dành cho nàng rồi. Ngài yêu thương hôn thê của mình như vậy, cho dù nàng có quyến rũ ngài mỏi mòn thì cũng thế thôi!
Thị Hoa nhận thức được rằng, tấn công Vĩnh Nghiêm mới là quyết định minh mẫn và thiết thực.