- o-
Tối đó, Mai Lang Vương sai người dọn dẹp khu nhà khách dành cho thần rồi đưa Sao về đấy. Khi bước chân vào căn nhà rộng lớn uy nghi, sắc mặt Sao vẫn chẳng thể tốt hơn. Cô bé chưa hoàn toàn ổn định tâm trạng, Mai Lang Vương hiểu.
- Được rồi, ta về đây. - Mai Lang Vương nói.
- A! - Sao đột ngột quay lại, nắm lấy vạt áo chàng khiến Mai Lang Vương không thể di chuyển.
- Gì vậy? - Mai Lang Vương đứng lại, nhíu mày.
- Em… - Sao ngập ngừng… - Em sợ ma lắm!
Gân trán Mai Thần giật mạnh. Chàng không thể hiểu nổi tại sao cô bé lại sợ ma khi đang hiện diện ở Thần giới? Thần giới là nơi ma và quỷ không thể tồn tại, từ sự việc xảy ra ở thị trấn cũng đã quá rõ rồi, những hiện diện đó không được phép bước chân vào đây.
- Làm gì có ma ở nơi này? - Mai Lang Vương đỡ trán.
- Nhưng em sợ! - Mặc kệ, Sao vẫn nói.
Thật ra cô bé không sợ ma, cô bé chỉ sợ nỗi cô đơn. Đôi khi vì quá cô đơn, con người đổ cho mình sợ cái này, sợ cái khác, sau cùng cũng chỉ muốn có người ở bên cạnh mà thôi.
- … - Mai Lang Vương thở dài.
Chàng nén lòng, đành ở lại bên cạnh cô bé thêm một chút. Mai Thần ngồi xuống tràng kỷ, tự rót trà rồi phẩy tay - Em đi thay áo đi.
Uống một ngụm trà xong, chàng tiếp tục - Thay áo xong thì vào phòng ngủ, ta sẽ canh chừng.
- Dạ! - Sao vui mừng, chạy biến vào trong, tiếng guốc vang vọng từ nhà sau ra đến tận cổng.
Mai Lang Vương lắc đầu, an tĩnh thưởng trà.
Xem ra… Ngày mai chàng phải nhờ Bạch Sứ chuyển đến đây để sống cùng Sao một thời gian.
Trong khu nhà mới này Mai Lang Vương cắt cử một vài tiên đồng theo phục vụ Sao, khi thấy cô bé đi vào, hai tiểu tiên đồng đã đợi sẵn để giúp cô bé thay áo. Sao thay một bộ bà ba nhẹ nhàng để ngủ. Khi cô bé bước ra, Mai Lang Vương liền đặt chén trà vào khay, đứng dậy.
Sao chạy vào phòng, cô bé leo lên giường, háo hức nhắm mắt.
Mai Lang Vương ngồi xuống bên giường, im lặng. Sao quay sang, ôm lấy tay chàng, giấc ngủ kéo đến bình yên.
- … - Mai Lang Vương vuốt ve tóc Sao.
Cô bé này thật hồn nhiên, ban nãy vừa khóc lóc một trận vậy mà giờ có thể chìm vào giấc ngủ rồi. Có lẽ trẻ con đều như thế. Trẻ con sẽ chẳng nhớ điều gì quá lâu cả, mọi thứ đều sẽ trôi qua nhanh chóng trong trí óc đơn thuần ấy.
Khi nhịp thở của cô bé dần trở nên đều đặn an nhiên, chàng lặng lẽ rời giường. Mai Thần dùng chăn choàng qua người Sao, cẩn thận rút cánh tay bị cô bé ôm lấy ra rồi rời đi.
Ngoài trời, tiếng côn trùng rả rích vang lên.
Mặt trăng chiếu rọi ngọn cỏ, lẩn sau mây mù. Sau khi sáng bừng đến giây phút cuối cùng, ánh sáng của ánh trăng cũng dần mờ nhạt.
- o-
Tiếng chim ríu rít bên cửa sổ gọi Sao tỉnh dậy, cô bé mở mắt, bên ô cửa sổ nắng sớm đang chiếu vào, linh lung.
Sao ngồi dậy nhìn quanh, thấy chăn ngổn ngang trên người, cô bé ngáp một cái rồi nửa tỉnh nửa mơ gấp chăn lại, đặt cẩn thận lên gối.
- Dậy rồi à? - Bạch Sứ đi ngang phòng, thấy cô bé đã tỉnh liền dừng lại, mỉm cười.
- Chị! - Sao ngạc nhiên, cô bé không nghĩ Bạch Sứ lại đến đây sớm như vậy.
- Mai Lang nhờ ta qua đây chăm sóc em. - Nàng tiến vào phòng, ngồi xuống giường. - Mai Lang nói em chưa quen ở đây một mình nên nhờ ta sang ở cùng em một thời gian, sao rồi? Ngủ ngon chứ?
- Dạ… - Sao cúi đầu.
Thì ra… Mai Lang đã nhờ Bạch Sứ đến…
Cô bé lại ngẩng lên, quan sát thiếu nữ khoác áo tứ thân màu trắng. Khuôn mặt thanh tú mỉm cười, khác với vẻ sắc sảo nóng nảy của Xích Phượng hay dung mạo tú lệ nghiêm trang của Ưu Liên, Bạch Sứ rất hiền lành và trong sáng, quanh người nàng lúc nào cũng dập dìu một làn gió mát êm dịu.
Nếu ở cùng Bạch Sứ, Sao cảm thấy rất hài lòng. Cô bé thích ở với Bạch Sứ hơn là hai vị Hoa Tiên kia.
- Nào, chúng ta chuẩn bị bữa sáng thôi. - Bạch Sứ nói.
- Dạ! - Sao bước khỏi giường, hưng phấn hẳn lên.
Bạch Sứ đưa Sao vào bếp, chỉ dẫn Sao nấu ăn. May mà khi còn ở nhà Sao cũng quen làm những việc này, vì vậy Bạch Sứ rất hài lòng, thức ăn mà Sao nấu cũng rất vừa miệng.
- Tiểu đồng, mang qua đó cho Vương đi. - Bạch Sứ đặt một phần ăn vào khay rồi ra lệnh cho tiểu đồng bên cạnh.
- Vâng. - Tiểu đồng đó cúi đầu, bê khay trên tay và lui đi.
- Chúng ta dọn thức ăn ra bàn nào, có lẽ chị Ưu Liên và chị Xích Phượng sẽ đến ngay thôi.
- Dạ! - Sao gật đầu, hai người lại bắt tay vào công việc.
Khi bàn ăn đã sẵn sàng, đúng như những gì Bạch Sứ nói, Ưu Liên và Xích Phượng xuất hiện. Bốn người cùng dùng bữa, Xích Phượng sau khi biết thức ăn trên bàn có một nửa là do Sao chuẩn bị, nàng không khỏi ngạc nhiên.
- Ái chà, cũng không tệ. - Xích Phượng hài lòng.
Ưu Liên tuy không nói gì nhưng đáy mắt ẩn hiện ý cười, xem chừng cũng rất thích Sao.
Dùng bữa sáng xong, các vị Hoa Tiên như thường lệ trở về công việc của mình, riêng Sao, cô bé chẳng biết làm gì, ở Thần giới này không có đồng ruộng để cô bé làm việc. Bất chợt, Sao nhớ đến những lời hôm qua của Mai Thần, rằng cô bé sẽ têm được những miếng trầu đẹp nếu chịu luyện tập. Lời nói đó thôi thúc Sao, cô bé liền hăng hái đi đến chỗ Bạch Sứ, luyện tập têm trầu cánh phượng một cách nghiêm túc.
- Chị Bạch Sứ ơi! - Có tiếng tiểu đồng gọi.
- Ừ? - Bạch Sứ ngẩng đầu, thắc mắc.
- Diễm Hồng đến giao kén tằm đấy ạ.
- Oh… Đến rồi à? Ta hiểu rồi.
Bạch Sứ bỏ miếng trầu têm dở xuống và rời đi. Sao không biết nàng đi làm việc gì nhưng có thể đại ý hiểu rằng có người đến tìm gặp. Cô bé lại tiếp tục chú tâm vào lá trầu trên tay, miệng ngâm nga hát, đang sắp hoàn thành giai đoạn cuối cùng thì ngoài cửa tròn vang lên tiếng bước chân vội vã, khiến Sao phải dừng tay lại, nhìn lên.
- Các chị! - Một tiểu đồng khác xuất hiện.
- Gì vậy? - Ưu Liên dời mắt khỏi khung thêu, cau mày.
- Phù Đổng Thiên Vương tới! - Tiểu đồng thông báo.
- Ôi trời! - Ưu Liên nhìn sang tráp pháp lam đặt trên chiếu hoa bên cạnh Sao, nói với tiểu đồng - Đến đó lấy trầu đi.
Tiểu đồng vâng dạ và tiến đến chỗ Sao, khi chạm tay vào tráp trầu, nó mới nhận ra vẫn còn thiếu một miếng trầu nữa. Tiểu đồng nhìn Sao, cô bé lại nhìn miếng trầu trên tay. Trầu của Bạch Sứ thì têm chưa hoàn chỉnh còn trầu của cô bé dù đã têm xong nhưng cắt hơi vụng, một góc đuôi phụng bé như hạt gạo đã bị lưỡi kéo xén đi.
- Đặt vào đây. - Tiểu đồng nói.
- … - Sao ngần ngại, nhưng rồi cũng đành làm theo.
Xong việc, tiểu đồng mang tráp trầu rời đi, lúc bấy giờ Bạch Sứ mới trở về, trên tay mang theo một chiếc hộp gỗ. Ưu Liên và Xích Phượng bận trao đổi với nàng ấy, Sao cũng không tiện nghe ngóng hay xen vào.