- o-
Ngay ngày hôm ấy, Sao không ở cùng Quan Lang ở khu lưu trú nữa mà theo lệnh Mai Lang Vương, em sẽ chuyển về nhà mình, đó là khu nhà ngay cạnh khu nhà chàng, có lối thông qua nhà chàng. Lúc Sao chuyển đi, Nùng Tậu không tỏ thái độ gì cả. Dường như sau khi nghe câu chuyện kia, tâm trạng chàng ta đã trở nên hòa hoãn hơn.
Thời gian nghỉ tết đã kết thúc và các tiểu đồng lần lượt trở về viện khiến không khí trở nên đông đúc rộn rã hẳn. Sao cũng không cần phải cáng đáng quá nhiều việc nữa, em vẫn như cũ hầu hạ Mai Lang Vương và Quan Lang.
Kể từ sau lần em ngủ lại phòng làm việc của chàng thì Mai Lang Vương không còn cho em về sớm nữa. Mỗi khi chàng phải làm việc thâu đêm, chàng liền bắt em hầu đến quá giờ, khi nào em mệt, ngủ gật thì chàng lại bế em về sập và bọc em lại bằng áo của chàng. Mỗi lần như thế, Sao tỉnh giấc và thấy mình ôm áo chàng trong tay, em lại bối rối một phen. Tuy vậy, những lần chàng làm việc thâu đêm cứ đều đặn diễn ra, một tuần lại có vài ngày nên em cũng không còn ngại ngùng nữa.
Vào ngày thứ ba em rời khỏi khu lưu trú, Quan Lang đột nhiên tặng cho em một món quà. Lúc đó em vừa hầu chàng xong, đang định sang khu Mai Lang Vương làm việc thì Nùng Tậu chợt giữ em lại. Sao không hiểu, ngạc nhiên nhìn chàng. Nùng Tậu ngoắc ngón tay bảo em nhích đến một chút, sau đó đeo lên cổ em một sợi dây. Sao sững ra, nhìn thứ ấy, đó là một sợi dây đá quý. Những viên đá quý bị đập vỡ thành từng mảnh nhỏ, sau đó khoang lỗ và xỏ dây, kết chồng lên nhau chi chít, trông như một dòng sông ngân hà lấp lánh.
Sao quan sát chất liệu ấy, trông rất quen mắt. Nùng Tậu giải đáp luôn, đó là số vảy sấu mà chàng ta gia công còn dư. Sao thêm một phen ngạc nhiên, tại sao Quan Lang lại dùng vảy sấu làm dây chuyền cho em? Chẳng phải chàng đã tặng cho em một nửa chỗ vảy ấy ư? Nùng Tậu cười cao ngạo, bảo rằng - Số vảy này ta vốn định làm dây chuyền để tặng chị ta. Tuy nhiên, con gà nhỏ như em hay bị ốm vặt nên ta mới đưa cho dùng đấy. Em phải có sức khỏe thì mới hầu hạ ta chu đáo được chứ?
Rồi như sợ em sẽ trả lại, chàng nói ngay - Cứ nhận, không cần trả lại ta hay trả lại tiền, đây là quà thưởng năm mới.
Sao quan ngại lắm nhưng đành nhận, em chỉ sợ Quan Lang sẽ dùng sợi dây chuyền này để bắt em thực hiện nhiệm vụ khó xơi nào đó. Sao mang sợi dây chuyền mà thấp tha thấp thỏm. Nùng Tậu thấy em bước đầu đã chịu giữ món quà, chàng nhẹ nhõm hẳn. Thật ra chàng cố tình làm nó cho em.
Sao mang dây chuyền trên người và đi sang chỗ Mai Lang Vương, bấy giờ chàng đang làm việc trong thư phòng. Sao không còn xa lạ với việc hầu hạ chàng nữa nên em thản nhiên đi đến và ngồi xuống ghế tròn bên cạnh chàng, chờ đợi chàng sai vặt. Mai Lang Vương đang phê duyệt công văn chăm chú thì bất ngờ nhìn sang em. Sức mạnh huyền bí toát ra từ người em khiến chàng cảnh giác.
Vừa mới dời mắt sang, sợi dây chuyền bằng vảy sấu đã đập vào mắt chàng. Mai Lang Vương lúc này mới thấu tỏ nguồn cơn của luồng sức mạnh kia, chàng cười nhẹ, từ tốn hỏi - Ai giúp em làm nó thế? Vảy sấu rất cứng, nếu không có kinh nghiệm và dụng cụ chuyên biệt thì sẽ không gia công được chúng đâu.
- Thế ạ? - Sao gãi gãi má, thành thật trả lời - Quan Lang vừa tặng em đấy.
- …
- Đây là số vảy mà ngài ấy gia công còn dư, ngài ấy bảo định làm dây chuyền tặng chị nhưng vì em hay ốm vặt nên mới thưởng cho em.
Mai Lang Vương trầm lặng di bút lên giấy, ánh mắt dần sẫm lại. Thì ra là thế, chàng cứ nghĩ là sợi dây được làm từ số vảy mà em đang có nên mới thắc mắc về người gia công. Hóa ra là do Quan Lang tặng à? Ngài ấy cũng chiều em quá nhỉ? Tặng cả vảy sấu cho em, còn biết em hay ốm vặt. Ngài ấy rất biết cách chăm sóc em đấy.
- Ừm, cứ đeo nó đi. - Mai Lang Vương cảm thấy khó chịu nhưng chàng vẫn tán đồng việc em giữ nó.
- Sao ạ?
- Em là một vị thần gốc nhưng lại bị trói buộc trong cơ thể con người. Thần lực xung đột với cơ thể phàm trần nên mới khiến em hay ốm vặt. Sợi dây chuyền đó rất tốt với em, khi em đeo nó trên người, sức mạnh của vảy sấu sẽ bổ trợ năng lượng cho cơ thể, dung hòa xung đột. Em sẽ cảm thấy khỏe hơn và những bệnh vặt không còn ảnh hưởng đến em nhiều nữa. - Chàng chậm rãi giải thích.
Sao vỡ lẽ, giờ thì em mới hiểu rõ về cơ thể mình một chút. Sao rối rít gật đầu, liền dẹp bỏ băn khoăn mà nhận lấy dây chuyền.
Em đeo dây chuyền của Nùng Tậu được vài ngày thì nhận được thư của Chrau Lun Giao, thời gian qua, em vẫn cùng chàng trao đổi thư từ. Sao kể cho Chrau Lun Giao nghe hết những chuyện mà em trải qua còn chàng thì kể chuyện buôn làng đã phát triển như thế nào sau khi tận dụng được khu rừng Lì. Sao mừng lắm, em hi vọng rằng những đứa trẻ trong làng sẽ được ấm no vui cười.
Chrau Lun Giao gửi tặng cho em một chiếc kiềng đồng, bảo rằng muốn đáp lễ qua lại cùng em. Đó là chiếc kiềng được chế tác đơn giản, bên trên còn khắc tên em nữa. Sao hạnh phúc vì món quà này, em cảm giác đó chính là món quà tình yêu đầu tiên của mình. Sao liền bảo với Chrau Lun Giao rằng em sẽ may cho chàng một bộ áo dài, em còn nói, may áo dài tặng tình lang chính là một nét đẹp trong văn hóa của cư dân Thần giới miền xuôi.
Chrau Lun Giao hồi âm thư, chàng nói rất mong chờ áo dài của em. Sao lại ngượng ngùng bảo chàng rằng, em may áo không khéo và thêu rất vụn nên chàng đừng cười. Chrau Lun Giao không quan tâm đến điều đó, với chàng thì thứ gì do em làm ra cũng tuyệt vời hết. Lần này chàng nhận áo dài, lần sau, chàng hi vọng sẽ nhận được một bộ thổ cẩm với những hoa văn Chơ Ro từ em.
Sao cởi dây chuyền của Nùng Tậu xuống và đeo kiềng mà Giao tặng lên. Nhân lúc Bạch Sứ xuống thị trấn mua ít đồ em cũng xin đi theo rồi vào hiệu vải mà chọn một cuộn vải thật đẹp để may áo cho chàng. Ở Mai Viện, các chị luôn dệt ra lụa tiên vì Khau Pạ là thủ phủ lụa tiên của Thần giới, tuy nhiên, áo này là em may cho tình lang của mình, em không muốn dùng vải của Mai Viện, vì vậy mới quyết định mua vải bên ngoài và tự tay chọn vải.
Loại vải mà em chọn cũng không phải là lụa tiên mà là lụa bình thường. Lụa tiên chỉ dành cho người có địa vị còn Chrau Lun Giao của em vốn là một chàng trai chân chất, dung dị. Tình yêu của hai người đơn sơ với kiềng đồng và lụa thường, em cảm thấy đó mới là tình yêu đích thực mà em muốn theo đuổi.
Buổi sáng hôm ấy, Nùng Tậu đến tìm Mai Lang Vương uống trà. Tính từ cái lần hai người va chạm với nhau đến nay thì cũng được một tuần rồi. Nùng Tậu ngồi trên giường tre cùng chàng còn Lãm thì ngồi ở ghế đối diện. Ba người đàn ông hòa nhã chuyện trò.
- Xin lỗi nhé, ta đã hiểu lầm ngươi. - Nùng Tậu chợt nói khi cuộc trò chuyện đang chìm vào khoảng lặng.
- Không có gì. - Mai Lang Vương thanh tĩnh thưởng trà, đáp ngắn gọn.
Nùng Tậu nhếch môi, gác tay lên gối và tung tung chén trà đã cạn, nhìn xa xăm giễu cợt - Ngươi cũng nhọ lắm. Nuôi bao nhiêu năm mà không xơi được nhỉ? Ta cứ tưởng ngươi sớm đã chén sạch và chùi mép rồi, hóa ra ngươi cũng là quân tử à? Ngươi gìn giữ cho em ấy rất cẩn thận.
- Đừng nói về Sao bằng mấy lời dung tục đó. - Mai Lang Vương cau mày, mắt ánh lên tia nhìn lạnh lẽo - Em ấy là bảo vật của ta, ta trân trọng vô vàn. Ta không thích gã khác đem những lời trần tục nhuốm lên người em.
Dừng một chút, chàng lại trầm ngâm - Cho dù ta có muốn như thế nào thì cũng phải chờ. Trước khi chạm vào em thì phải cho em một lễ cưới đã. Mang em về Khau Pạ và cùng em bái lạy gia tiên đất trời, cho em danh phận rõ ràng.
- Hừ, ngươi có chí khí đấy. - Nùng Tậu gõ chén xuống khay đánh cộp, vừa rót trà mới vào chén vừa cười nửa miệng - Vậy mà trước đây ta cứ tưởng người trêu đùa em ấy chứ? Muốn bỡn cợt em ấy rồi sau đó bỏ rơi em ấy và ôm ấp hôn thê của mình?
Mai Lang Vương sầm mặt - Ta chỉ yêu mình em, ta sẽ cưới em.
- Đáng tiếc, đã muộn rồi, em ấy không yêu ngươi đâu. - Nùng Tậu khiêu khích, gõ ngón cái lên ngực - Người được cưới em chính là ta!
Mai Lang Vương nhìn sang chàng, ánh mắt dữ dội. Nùng Tậu không tránh né, bầu không Mai Viện lập tức đông đặc bởi sự đối đầu hung hãn của họ. Lãm đang trò chuyện vui vẻ lập tức ái ngại cười méo. Cái quái gì thế này? Mới sáng sớm mà?
- Được thôi, cùng tranh tài nào. - Mai Lang Vương cười lạnh. - Như một người đàn ông, ta sẽ hiên ngang đối đầu với ngài. Một gã trai Lạc Việt sẽ không ngán ngẩm bất kì kẻ nào. Cho dù ngài là Quan Lang, ta cũng không kiêng dè đâu.
- Ô hô, thú vị đấy! - Nùng Tậu chấp nhận lời tuyên chiến - Từ những gì mà ngươi làm cho em ấy, ta công nhận ngươi. Từ nay chúng ta là đối thủ, để xem ai mới là người được em để mắt đến.
Mai Lang Vương cười nhẹ, ngầm ghi nhận những gì Nùng Tậu vừa nói.
Khi hai chàng đang bàn đến đây thì Sao mang khay trà mới đi vào, thay cho khay trà mà họ đã uống từ nãy đến giờ. Mai Lang Vương và Nùng Tậu nhác thấy em, những lời đao kiếm lập tức xếp lại vội vàng.
- Này, dây chuyền ta tặng đâu rồi? Sao lại đeo cái kiềng đồng đó? - Nùng Tậu hỏi khi không còn trông thấy món quà chàng tặng trên cổ em nữa.
Sao hơi sững lại, em lướt tay qua chiếc kiềng, cười hạnh phúc - Vì có quà của anh ấy tặng nên em không đeo dây chuyền của ngài nữa.
- Quà anh ấy tặng?! - Mai Lang Vương và Nùng Tậu lập tức đồng thanh.
Sao hơi giật mình với thái độ dữ dội đó, em gãi gãi má, mặt không giấu được vẻ e ấp thẹn thùng - Vâng, anh ấy là tình lang của em, chúng em trao đổi thư từ được khá lâu rồi. Anh ấy tặng cho em chiếc kiềng này và em cũng hứa sẽ may cho anh ấy một bộ áo dài. - Nói đến đây em lại ôm má, ngại ngùng - Đây là lần đáp lễ qua lại đầu tiên của bọn em, thật sự em rất hồi hộp.
Nùng Tậu nghe em nói, sắc mặt xanh xanh xám xám. Chàng hỏi dò em, giọng cố tỏ ra thật tự nhiên - Là thằng nhóc Chrau Lun Giao à?
- Vâng. - Sao gật đầu sau đó dời gót trở ra cổng tròn. Em vừa đi vừa háo hức thốt - Thôi ạ, em về thiết kế bộ áo cho "chàng" đây!
Câu nói của em như một mũi lao sắc xuyên qua người Mai Thần và Quan Lang. Cả hai cùng khựng hẳn, mặt tối sầm, chết cứng. Lãm phải dụi mắt mấy lần vì chàng cơ hồ thấy máu đang chảy xuống từ mồm họ. Đúng là đòn sát thương tuyệt đối mà, Sao lợi hại thật.
- Chrau Lun Giao là gã nào thế? - Khi đã điều hòa được vết thương, Mai Lang Vương lạnh lùng hỏi.
- À, thằng nhóc ở tộc Chơ Ro, chúng ta quen biết nhau hồi còn định cư ven hồ Lì. - Nùng Tậu hồi tưởng - Thằng nhóc cứ trồng cây si em mãi nhưng Sao không dao động. Cuối cùng nó vào hẳn phòng em ấy, cùng em ấy ngủ mèo suốt hai tháng trời.
- Ngủ mèo?
- Ngủ mèo là tục của người Chơ Ro, nam nữ đến tuổi kết hôn thì hẹn hò nhau ở phòng của cô gái và cùng tâm sự. Sau ba lần tâm sự như vậy, nếu ưng nhau thì nên duyên vợ chồng, không ưng thì thôi.
- Ra vậy.
- Ngủ mèo hai tháng? Có nghĩa là thằng nhóc ấy vào phòng em và tâm sự cùng em suốt hai tháng đó hửm?
- Ừ.
- Ngài trông chừng kiểu gì vậy? - Mai Lang Vương trừng mắt.
- Này này. - Nùng Tậu xua tay - Yên tâm, nó chẳng làm gì được đâu, ta luôn đứng bên ngoài trông chừng mà. Sao chỉ cùng nó nghiên cứu tư liệu thôi.
Mai Lang Vương nghe đến đây, lòng dịu lại một chút. Nùng Tậu lại chóng cằm, giọng có vẻ tư lự - Ta thấy em không mảy may bận tâm đến thằng nhóc nên lơ là, nào ngờ thằng nhóc trông khờ vậy mà cao tay, chẳng mấy chốc đã xin được em trao đổi thư từ rồi?
- Họ còn chuyển sang cả đáp lễ… Tình hình có vẻ rất tệ. - Mai Lang Vương thâm trầm buông giọng. Chàng không tán đồng cách nghĩ của Quan Lang, đối với chàng thì địch nào cũng là địch cả và chàng không bao giờ khinh địch.
- Mai Lang Vương, ngươi là một vị thần lớn nhưng lại dùng ngụ ngôn cũ rích suốt mấy chục năm rồi, thư rác gửi đến đầy ắp viện, ngươi không thấy phiền ư? - Nùng Tậu đột nhiên cười nhếch, ngông nghênh nói.
Mai Lang Vương vân vê chén trà.
- Ngụ ngôn của ngươi cũng thay được rồi, là một vị Vương thì nên ẩn ngụ ngôn vào sổ bí mật, ai lại để ngụ ngôn công khai cho kẻ này kẻ khác tấn công thư từ như vậy? Ở phủ của Lim Vương, hắn giấu ngụ ngôn của mình đi sau đó gửi công văn đến những phủ thần cần thiết và thông báo ngụ ngôn của hắn, nhờ vậy mà không gặp phải vấn nạn thư rác. Ngươi cũng nên làm thế đi, dù việc gửi công văn thông báo đến các phủ thần có tốn chi phí một chút.
Nùng Tậu suy nghĩ rồi ung dung cất lời - Nếu ngươi ngại, ta có thể tài trợ cho ngươi khoản phí đó, xem như Quan Lang ta đây muốn đảm bảo thông tin ở nơi mà ta sẽ dừng chân lâu dài vậy.
- Góp ý của Quan Lang rất sắc sảo, Mai Lang xin ghi nhận. Ta cũng đang định thay mới hệ thống thư từ trong viện, Quan Lang không cần bận tâm. - Mai Lang Vương sắc mắt, cười mỉm.
- Ừ. Làm ngay đi nhé. - Nùng Tậu hớp một ngụm trà, nhìn mây trời.
Mai Lang Vương không đáp, chỉ nhìn sang Lãm. Chàng ta lau mồ hôi, lập tức đứng dậy và đi xử lí hệ thống thư từ. Lúc ra đến cổng tròn, Lãm không khỏi ái ngại thở dài, đúng là kẻ thù của kẻ thù là bạn ha, bọn họ vừa mới hợp tác với nhau một cách ngoạn mục đấy nhỉ?
Tội nghiệp anh chàng Chrau Lun Giao.