- o-
Mai Lang Vương và Sao lên đường ngay sau khi dùng xong bữa sáng. Hai người đứng trước sân, cúi chào hai ông bà rồi chậm bước rời đi. Khi họ cúi đầu, cụ ông có chút hoảng hốt nhưng Mai Lang Vương vẫn nghiêm trang giữ tư thế đó một lúc lâu, khiến ông ấy đành phải nhận.
Hai người lên đường đến khu rừng, từ nhà hai ông bà đến đó cũng không bao xa. Trên đường đi họ lại tiếp tục la cà, Sao phải thừa nhận một điều rằng đi cùng Mai Lang Vương thích hơn đi cùng Quan Lang rất nhiều. Nếu đi cùng Quan Lang, em sẽ là người chăm sóc chàng ta, còn đi cùng Mai Lang Vương thì người được chăm sóc chính là em. Khi đi cùng Quan Lang, em phải tự lo cho thân mình, còn đi cùng Mai Lang Vương thì chuyện gì chàng cũng lo sẵn rồi.
Mai Lang Vương là người đàn ông khiến cho phụ nữ có thể tin cậy dựa dẫm.
Cuối cùng cũng đến được bìa rừng, Mai Lang Vương thuê thuyền nhỏ để cả hai tham quan khu rừng thuận tiện hơn. Thuyền của hai người bay là là, rẽ qua bao tán cây tươi tốt. Cây trong rừng mọc với mật độ không quá dày, khoảng cách từ cây này đến cây kia rất vừa phải, vì vậy nếu dùng thuyền nhỏ thì có thể di chuyển giữa những tán cây một cách mượt mà thong dong. Sao bám lên mạn thuyền mê mãi dõi nhìn khắp nơi, khi thì là những tán cây trắng ngà xếp kề nhau liên tiếp, khi thì là mặt đất trải đầy những thảm dương xỉ xanh ngời hoang sơ. Mai Lang Vương tựa vào mạn thuyền đối diện, nhắm mắt khoanh tay, trông chàng như đang ngủ.
Đến giữa trưa thì Sao đột nhiên đói bụng, Mai Lang Vương bấy giờ mới hé mắt ra một chút, thả lên tay em mấy củ khoai. Sao ngớ người không hiểu ở đâu chàng lại có được thứ ấy, Mai Lang Vương bảo là bà cụ cho. Ban sáng, khi chàng đang đứng ngắm mấy ngọn cỏ mọc ngoài hàng rào thì bà đến và dúi vào tay chàng số khoai ấy, bảo chàng cầm theo mà ăn trên đường. Mai Lang Vương nhận cho bà vui, nào ngờ bây giờ lại cần đến thật.
Sao bóc vỏ khoai và đưa lại cho chàng một củ, Mai Lang Vương nhìn củ khoai trên tay em đến thất thần. Sao cũng ngây người hồi lâu, trong khoảnh khắc, không gian thời gian bao quanh họ như đã đứng yên hẳn lại.
Sao bỗng rụt tay về, không đưa khoai cho chàng nữa. Mai Lang Vương giật mình, vội giữ tay em. Sao cố giằng tay ra nhưng chàng đã lấy được củ khoai rồi. Mai Lang Vương cầm củ khoai trên tay, nhìn em mà đôi mắt nâu dập dờn rung chuyển, Sao quay vội đi, né tránh.
- Sao - Chàng chợt lên tiếng.
- Vâng?
- Mấy tiêu chí của em đấy, ta cảm thấy chúng không hợp lí.
- Gì chứ? - Sao nghe chàng nói vậy thì lập tức quay phắt lại, khó chịu.
Mai Lang Vương đủng đỉnh nói - Tiêu chí đầu tiên không nói nhưng ba tiêu chí còn lại thì ta cảm thấy có nhiều bất cập.
- Bất cập thế nào? - Em vặn hỏi.
- Như tiêu chí thứ hai, không lấy người có địa vị chẳng hạn, đúng là lấy người có địa vị quá cao thì sẽ chịu nhiều ràng buộc, nhưng cũng không nên lấy một gã không nghề không ngỗng gì đúng không? Em nên lấy một người có công việc ổn định để người đó đảm bảo cuộc sống cho em và con của em sau này.
Sao nghe vậy, chợt thông tỏ hẳn. Ừ nhỉ… Em thì có thể không lo nhưng nhỡ có con thì sao? Có thêm một đứa trẻ có nghĩa là sẽ có thêm rất nhiều thứ phải lo. Nếu chồng không có nghề nghiệp ổn định thì cuộc sống sẽ rất vất vả và em không thể theo đuổi sở thích của mình nữa.
Mai Lang Vương nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt em, chàng lại cười mỉm, tiếp tục nói - Tiêu chí thứ tư thì rất khiên cưỡng, em bảo là lấy một người hài hước thì sẽ gắn kết gia đình tốt nhưng không phải chỉ có người hài hước mới có thể gắn kết gia đình.
Sao im lặng.
- Người nghiêm nghị cũng có thể gắn kết gia đình mà. Hơn nữa họ còn có thể dạy con cái nên người. Lấy một người nghiêm nghị thì lề lối phép tắc sẽ được gìn giữ, trong nhà sẽ êm ấm và hạn chế xảy ra xáo trộn.
- Vâng, ngài nói đúng nhưng mà… - Sao suy ngẫm.
- Giờ thì ta phù hợp với các tiêu chí đó rồi nhé. - Chàng đột nhiên kết luận.
- Gì cơ?! - Sao bàng hoàng, em sững sờ ngẩng phắt lên, chẳng hiểu sao chàng có thể khẳng định như vậy.
Mai Lang Vương vẫn nhìn em không rời, thản nhiên nói - Địa vị của ta không cao lắm, chỉ là công bộc bình thường, làm công ăn lương. Ta có thu nhập khá ổn định, có thể lo được cho em. Ta cũng có thể đưa em đi ngao du khắp nơi. Dù ta là người nghiêm nghị và khắt khe nhưng ta hứa sẽ gắn kết gia đình và nuôi dạy con cái thật tốt. Ta sẽ không hà khắc với con của chúng mình đâu.
Sao lùi xa khỏi chàng vài tấc, giờ thì em đã hiểu được mục đích của chàng - Cách nói của ngài nghe thật sai trái.
Mai Lang Vương nhích đến gần em một chút, cười hiền - Vì ta phù hợp với em như vậy nên chúng ta kết hôn nhé?
Sao không thương tiếc đẩy chàng ra.