Thật là tệ hại!
Ngón tay Sao ướt đẫm. Trán em cũng bắt đầu rịn mồ hôi, Sao quệt tay lên trán, chằm chằm nhìn vào bàn cờ trước mặt, mắt không chuyển động, mi không chớp.
Bên dưới sập lúc này là một bàn cờ caro bằng gỗ căm xe, chiều dài các cạnh chỉ có hai tấc, trên bề mặt chế tác vô số lỗ nhỏ li ti đều nhau tăm tắp, toàn thân còn được khảm trai rất công phu. Đây là bàn cờ được chế tác theo bàn cờ mẫu bằng nhựa mà Thần Tình đem từ hồng trần về, vì Mai Lang Vương thấy em thích nên đã đặt thợ làm ra nó với chất liệu bằng gỗ và còn sơn mài khảm trai rất lộng lẫy.
Trên bàn cờ lúc này những thế cờ đã được hình thành một nửa. Quân cờ bằng gỗ xoan đào mà Sao điều khiển đã hình thành được thế bao vây, những quân cờ bằng gỗ mun mà Mai Lang Vương điều khiển ít nhiều đã nằm trong vòng vây đỏ rực ấy. Những quân cờ bằng gỗ xoan đào thậm chí còn tạo ra thế nước đôi vô cùng tinh tế. Tuy nhiên, quân cờ bằng gỗ mun dù bị vây kín vẫn có tiềm năng chiến thắng rất cao, những chân rết đang lần mò thoát ra ngoài, bất kì lúc nào cũng có thể hình thành nên một chuỗi cờ chéo hiểm hóc.
Ngực Sao căng phồng lên, em đã thua năm trận liên tiếp rồi!
Mỗi khi em cảm thấy mình sắp chiến thắng thì đùng một cái, Mai Lang đã mở ra hai chuỗi cờ liên tiếp. Em luôn thua một cách bất ngờ đến choáng váng như vậy. Thua mà chưa biết mình đã trên đà thua tự lúc nào!
Quân cờ trên tay Sao run run, em phải thật cẩn thận và kĩ lưỡng. Mỗi đường đi nước bước đều phải suy xét cẩn thận, mở mắt thật lớn ra để quan sát thế cờ. Lần này em phải chiến thắng bằng được.
Tiếng quân cờ lọt thỏm vào bàn cờ khẽ vang, cắt đứt sợi dây im lặng. Quân cờ bằng gỗ xoan đào án ngữ ngay trước ba quân cờ gỗ mun, chặn đứng sự phát triển của một chuỗi cờ đen.
Mai Lang Vương cười mỉm, mơn trớn quân cờ trên tay, đôi mắt nâu dập dìu lay động.
- He he, em làm rơi. - Sao nhặt quân cờ vừa hạ xuống lên, cười gượng.
Ban nãy là do tay em trơn quá, lỡ làm rớt quân cờ chứ em không hề có ý định đặt nó vào vị trí đó.
Mai Lang Vương phì cười.
Sao nghe tiếng cười trầm thấp gõ xuống đỉnh đầu, tâm trạng càng trở nên căng thẳng tột độ.
Cuối cùng em cũng đặt quân cờ xuống, lần này nước đi đã khôn khéo hơn, quyết định không chặn quân đen ở vị trí vừa nãy mà chặn ở vị trí phía trên, nơi có thể hợp với quân đỏ khác và tạo nên một chuỗi cờ mới.
Sao rất chắc chắn với nước đi này, em tiếp tục cầm một quân cờ khác lên, chỉ cần Mai Lang không chú ý thì em sẽ chiến thắng bằng chuỗi cờ bí ẩn đã hình thành ở nơi khác. Chỉ cần thêm một quân cờ nữa thôi thì em sẽ thắng. Em đã quan sát thấy thế trận đó nhưng chưa vội vàng ra tay, em phải đánh lừa chàng một chút đã.
Mai Lang Vương nhấc quân cờ lên, chậm rãi hạ xuống.
Sao nhắm tịt mắt, cầu nguyện và cầu nguyện, chỉ ước rằng Mai Lang đừng thấy thế cờ thắng của em.
…
Giờ nghĩ lại thì… Sao chẳng biết tại sao em lại có thể ngồi ở đây cùng chàng chơi cờ caro thế này, chỉ mới vài khắc trước thôi em còn vô cùng xót thương và buồn bã.
Ngay khi thuộc hạ của chàng xuất hiện và nói điều gì vào tai của Vĩnh Nghiêm, chàng ta liền vội vã rời đi, để lại hai người trơ trội ngồi ở sân nhà. Sao nhìn theo bóng Vĩnh Nghiêm, em thật sự rất tò mò không biết điều gì đã khiến chàng ta hoảng hốt như vậy, nhưng Mai Lang không nói gì với em cả, chàng chỉ ngồi ở đó, bình lặng uống hết chén trà rồi dắt tay em, bảo rằng về thôi.
Sao lơ ngơ đi theo chàng, Mai Lang thì trông có vẻ rất thư thái tinh thần. Trên đường trở về, hai người có đi qua một dãy tường nở đầy hoa giấy, Mai Lang thậm chí còn hỏi em rằng có muốn ở đây ngắm hoa thêm một lúc không.
Hoa giấy ở phủ thần sông rất đẹp, chúng không chỉ có một màu cơ bản là màu hồng sẫm mà còn có những màu lạ khác như cam, trắng, đỏ. Thậm chí có những cây nở cùng một lúc ba màu hoa, Mai Lang nói với em rằng đó là kết quả của kĩ thuật ghép cành. Mai Lang Vương rất am hiểu các kĩ thuật trồng cây, bởi vì chàng cũng là chủ của một vườn mai tú lệ. Khi ở Mai Viện, chàng dành nhiều thời gian để chăm bẵm vườn mai của mình, thái độ mà chàng đối với những cụm mai ấy so với sự nghiêm túc khi thực hiện công việc trị quốc không khác biệt gì.
Lúc này trời cũng đã tối muộn rồi, Sao rất muốn ở đây ngắm hoa cùng chàng và nghe chàng nói về các kĩ thuật trồng kiểng nhưng không thể. Em lắc đầu và bảo với chàng rằng về nhà vẫn hơn, ở ngoài trời đêm sẽ dễ bị cảm lạnh. Mai Lang Vương nghe vậy, chàng lại để ý đến đôi vai mỏng manh của em, ánh mắt chàng chợt lặng lại, sau đó em đã được chàng bế thẳng về nhà.
Thế nhưng, Sao không phải vì sợ gió lạnh mà không muốn ở lại ngắm hoa. Em muốn về còn vì lí do khác. Kể từ sau khi chứng kiến phiên xét xử Thị Hoa vừa nãy, chẳng hiểu sao lòng em cứ ân ẩn mây mù. Em không biết mình đang bâng khuâng điều gì, chỉ biết rằng dù mắt có đặt ở nơi nào thì cũng chẳng thấy đẹp nổi.
Mai Lang đã vào phòng thay đổi y phục ngủ, Sao ăn mặc đơn giản hơn chàng nên cũng chuẩn bị nhanh hơn, em thay cho bản thân một bộ áo bà ba mỏng nhẹ rồi mang theo sách và đi ra chiếc võng được mắc bên gian năm. Sao nằm lên võng, đung đưa qua lại, quyển sách mở toang đặt trên lồng ngực, tay em mân mê gáy sách trơn láng, mặc dù đem sách ra như vậy nhưng rốt cuộc em không có tâm trạng đọc nó.
Đột nhiên võng của em bị giữ lại bởi một lực vừa phải, kèm theo đó, giọng nói trầm ấm quen thuộc cất lên. Sao khẽ dịch chuyển cơ thể, quay sang nhìn. Mai Lang Vương đang tựa vào cột nhà, tay nắm lấy dây võng của em, khuôn mặt tuấn tú trầm lặng.
- Đang nghĩ gì vậy?
Sao không biết nên trả lời chàng thế nào, em hơi nhìn xuống chân. Chân em lúc này đang đặt trên đầu võng đối diện, những ngón chân bé nhỏ trắng nõn. Sao ngọ nguậy ngón cái, môi mím lại, lặng im không đáp.
Mai Lang Vương rất quan tâm đến thái độ của em. Chàng gọi tiểu đồng đến, định bụng sẽ trải chiếu lên sàn và ngồi uống trà như lần trước. Sao thấy chàng nhỏ to dặn dò tiểu đồng, tâm trí chợt lóe, em liền lập tức bật dậy khỏi võng.
Mai Lang Vương ngạc nhiên hướng mắt sang em, tiểu đồng kia cũng trố mắt ra, không hiểu tại sao em lại phản ứng mạnh như vậy.
- Hãy bày vật dụng ở sập. - Sao bình tĩnh nói với tiểu đồng.
Tiểu đồng thoáng do dự, đưa mắt sang Mai Lang Vương như hỏi ý. Chàng sững người một chút và rồi tủm tỉm cười, gật đầu cho tiểu đồng rời đi. Sao bấy giờ đã rời khỏi võng rồi, em đi đến đẩy lưng chàng, phụng phịu nói - Ngài đến sập ngồi cho em, tối rồi ai lại để ngài ngồi dưới sàn chứ? Ở dưới vừa lạnh vừa đượm hơi đất, nếu nó xâm nhập vào cơ thể ngài thì biết làm sao?
Mai Lang Vương dừng lại một chút, khiến em không cách nào đẩy được chàng nữa. Sao ngước lên nhìn chàng đe dọa, chàng chỉ êm đềm cười, nắm tay em và dắt đến sập.
- Hơi lạnh từ đất không khiến ta bận tâm đâu. Em nghĩ ta là ai chứ? Chẳng lẽ lại yếu ớt đến thế ư? Bây giờ có em nên đi đâu ta cũng ở trong nhà thế này đấy, chứ ngày xưa đi làm nhiệm vụ một mình, đôi khi ta còn ngủ tạm ở chạc cây hay bên lề đường. Nam nhi đại trượng phu, nếu những chuyện đó mà không chịu được thì còn nói làm gì nữa?
- Em không cần biết đâu, bây giờ ngài do em chăm sóc nên phải nghe theo em. - Sao khó chịu nói.
- Ừm. - Mai Lang Vương tán đồng. Chàng không nói thêm gì nữa, chỉ một câu nói của em đã có thể khiến chàng hoàn toàn đồng thuận.
Hai người ngồi xuống sập ở gian nhất, tiểu đồng đã chuẩn bị mọi thứ theo yêu cầu của chàng. Mai Lang Vương đẩy chén hồng trà ấm đến chỗ Sao, hồng trà này pha không đậm như ấm trà Thái Nguyên của chàng, lại được hòa thêm chút đường, chàng nghĩ em sẽ uống được thôi. Dù sao đêm cũng khuya rồi, uống thứ gì đó cho ấm người vẫn tốt hơn.
- Thơm quá! - Sao nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, sau khi thấy nó có vị ngọt thanh, em liền không ngần ngại mà uống ngon lành.
- Thích không? - Mai Lang Vương cười hỏi.
- Thích ạ.
- Thế nói cho ta nghe được chưa? - Chàng hài lòng, lại chuyển sang chuyện ban nãy, đòi hỏi.
Sao bắn ánh mắt cụt hứng về phía chàng. Mai Lang Vương thản nhiên đón nhận ánh nhìn hờn dỗi đó của em, chàng còn tỏ ra rất hào hứng, trông như thể chàng đang trêu ghẹo em vậy. Kể từ sau lần chàng đưa tay bịt mắt em khi em nhìn Vĩnh Nghiêm, Sao nhận ra rằng chàng bắt đầu có thú vui chọc ghẹo em.
Mai Lang càng lúc càng đổi tính đổi nết, hoặc là chàng đã bắt đầu bộc lộ con người thật của mình ra với em chăng? Phơi bày hết những tính cách của chàng?
Sao không biết nhưng em rất thích điều này.
Mai Lang hiện tại tuy có chút tinh nghịch, thích gây rối và hơi làm nũng một chút nhưng em rất hài lòng. Chàng càng như vậy thì em càng yêu thương chàng hơn. Đôi khi em cảm thấy Mai Lang như một đứa trẻ lớn xác vậy.
Nghĩ thế em lại chẳng muốn giấu giếm chàng điều gì nữa, tự dưng em có thể bộc bạch hết mọi thứ cho chàng biết.
- Thật ra em cảm thấy rất xót thương chị Thị Hoa. - Sao rầu rầu trút nỗi lòng.
Mai Lang Vương trầm ngâm, chàng tựa tay vào gối, chén trà chùng chình trước mặt, im lặng.
Sao nhìn ra hiên nhà, những chiếc lá xơ xác vừa bị gió thổi cho bay tứ tung. Chúng sẽ bị thổi bay vào xó sân, rồi bị người ta quét đi, cứ ngày ngày chìm nổi như vậy, đâu giống như chậu kiểng kia có thể an nhiên tĩnh tại tọa lạc trên bục cao, tiếp nhận sự chăm sóc yêu thương của ông chủ?
Em cảm thấy rằng con người sinh ra vốn đã phân biệt kẻ cao người thấp. Người thì vừa sinh ra đã khổ, phải làm lụng vất vả cực nhọc mới có miếng ăn. Người sinh ra đã ở trong cửa rộng nhà cao, phẩy tay một cái tiền muôn bạc trượng, không cần phải lo gánh nặng mưu sinh. Người thì bị chà đạp dưới đáy xã hội, người thì đứng trên chóp đỉnh, hô mưa gọi gió. Cuộc sống vốn đã phân chia giai cấp rạch ròi như vậy, vốn đã bất công như vậy thì việc Thị Hoa có chút mưu cầu muốn được vươn lên, muốn được sống tốt hơn cũng có gì là sai đâu?
Cho dù hành động của chị ấy sai nhưng mục đích thì rất nhân bản. Đó cũng chỉ là khát vọng hiển nhiên ở mỗi con người mà thôi.
Mai Lang Vương chóng cằm, cười nhẹ.
Sao nhìn nụ cười kì bí của chàng, khó hiểu cau mày, em lập tức nhích đến, chăm chăm dõi mắt về phía chàng, muốn chàng giải thích.
Mai Lang Vương nhìn chậu kiểng mà em vừa so sánh với chiếc lá bên dưới, bất chợt hỏi - Em có biết phải mất bao lâu thì cái cây kia mới có dáng vẻ thanh tao được như vậy không?
Sao lắc đầu.
Chàng điềm nhiên trả lời - Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, thậm chí cả trăm năm. Cái cây kia ban đầu không có dáng đẹp như vậy, nó chỉ là một chồi cây nhỏ bé lạc loài mọc trên thân cây khác. Sau đó nó bị cắt đi, bị giâm vào một chậu nhỏ, đến khi đạt được độ cao thích hợp người ta lại chuyển nó sang cái chậu khác lớn hơn và bắt đầu uốn nắn nó, cắt tỉa nó. Nó phải chịu bao đau đớn và rèn giũa thì mới có hình dáng như hiện tại. Bởi vì nó giữ được dáng vẻ hiện tại nên nó mới có giá trị, nếu nó vẫn là chồi cây bé nhỏ hoang dại như nó của ban đầu, chắc hẳn cuộc sống của nó cũng chẳng khấm khá gì so với chiếc lá kia đâu.
Sao bỡ ngỡ. Đó là lần đầu tiên em được biết về những điều như vậy.
Mai Lang Vương suy tư nhìn ra bầu trời, ngữ điệu chậm rãi và vương chút u hoài - Con người sinh ra trên cõi đời này chẳng ai sướng hơn ai. Bản chất của con người chính là khổ. Dù ở địa vị nào con người cũng có nỗi khổ. Em cảm thấy người đứng trên đỉnh cao sung sướng hơn người ở dưới đáy, nhưng thật ra ngay cả những người ở trên đỉnh ấy cũng chẳng vui sướng gì. Họ có vật chất nhưng họ sẽ mất đi những thứ khác, thứ mà những người bình dân, những người nghèo khổ hơn họ lại có.
- Đó là gì ạ?
Mai Lang Vương cười tư lự - Sự tự do chẳng hạn? Sự vô tư? Càng ở trên cao thì càng phải chịu nhiều áp lực, càng bị cuốn vào đám mạng nhện chằng chịt của tham vọng, danh lợi. Đó là một sự đày đọa tinh thần. Em hãy nhìn Vĩnh Nghiêm mà xem, hắn ta có vui sướng không? Tự dưng bị mất hết người thân yêu chỉ vì những âm mưu thâm độc… Nhưng biết làm sao? Đó là chuyện thường xảy ra ở nơi phồn hoa. Dù hắn có đau lòng như thế nào, có cảm thấy bất mãn và cay đắng như thế nào thì hắn cũng chỉ có thể nuốt vào trong và chấp nhận. Đó chính là sự đánh đổi.
Sao co chân lên sập, ngã đầu vào gối và ôm lấy vai, em cảm thấy cuộc sống này khắc nghiệt quá - Nếu vậy… Tại sao chúng ta còn tồn tại ở chốn này? Tại sao chúng ta lại được sinh ra và phải nếm trải những đọa đày này?
Mai Lang Vương xoa đầu em, đáp nhẹ tênh - Chúng ta sinh ra là để trải nghiệm cuộc sống.
- Trải nghiệm… Ư?
- Ừm. Như đã nói thì cuộc sống này vốn đã là "khổ". Đó là lí do mà Đức Phật phải lên đường đi tìm chân lý để cứu rỗi chúng sinh. Nỗi khổ của con người được hình thành bởi sự vô minh và các dục lạc. Con người càng khởi nhiều dục lạc thì càng phải lao tâm khổ tứ để đạt được nó và khiến bản thân khổ sở. Nhưng mà nếu nhìn cuộc sống như vậy thì đúng là chẳng có gì đáng sống cả, nếu lúc nào cuộc sống trong mắt cũng chỉ đầy bóng đêm và giả dối thì thật tuyệt vọng biết bao? Thật bi đát biết bao? Khiến người ta chẳng còn chút vui sống nào nữa.
Chàng nhìn sâu vào mắt em, khẽ cười - Như ví dụ mà em so sánh ban đầu về chậu kiểng và chiếc lá, về người ở tầng lớp thấp và người ở tầng lớp cao đó, em có nhận ra một điều rất thú vị không?
- Điều thú vị? - Sao ngẫm nghĩ, hồi lâu sau, em hùng dũng lắc đầu.
Mai Lang Vương che miệng cười khùng khục. Ôi trời, em đúng là thật thà thẳng thắn.
- Đó là sự đa chiều. - Mai Lang Vương nhẹ nói.
- Sự đa chiều ạ?
- Ừm. Mọi việc đều có nhiều chiều khác nhau, đều có thể nhìn nhận dưới nhiều góc độ khác nhau. Việc của chúng ta là phải thấu triệt mọi góc độ đó. Khi chúng ta hiểu được sự đa chiều ấy, chúng ta sẽ thấy cuộc sống thật ra không xấu xí như vẫn nghĩ. Cuộc sống là một hành trình trải nghiệm mà chúng ta phải không ngừng tự vấn chính mình, không ngừng lựa chọn, không ngừng học hỏi để rồi trở nên tốt hơn, có thể dũng cảm buông bỏ được những điều tiêu cực đã trói buộc ta.
Cuộc sống giống như một bản trường ca với đầy đủ những cung bậc cảm xúc.
- Em nghĩ là mình đã hiểu ra điều gì đó rồi ạ. - Sao gật đầu, nhìn chàng bằng ánh mắt kiên định, chắc nịch đáp.
- Thế em còn thương Thị Hoa chăng? - Chàng tò mò.
- … - Sao nằm dài xuống sập, buồn buồn nói - Tại sao chị ấy lại làm vậy? Rõ ràng chị ấy có thể sống tốt hơn nếu chị ấy đi theo hướng khác.
Mai Lang Vương nhẹ nhõm thở ra một hơi dài - Ừm, đúng rồi, chính là việc đó.
Thị Hoa luôn cảm thấy bản thân không bằng ai, nàng uất hận số phận của mình và ghen tức với cuốc sống giàu sang của Thủy Cơ. Đó là lí do nàng đưa ra những quyết định cực đoan như vậy, nàng ấy chỉ muốn trả thù đời.
Nàng ấy chẳng bao giờ dừng lại suy nghĩ, dù chỉ một chút thôi, về những điều tốt đẹp mà nàng đang có. Trong vô vàn người nghèo khổ, nàng được trở thành thị nữ của phu nhân thần sông. Trong vô vàn thị nữ, nàng được gặp một cô chủ hiền lành và hết lòng chăm lo cho mình. Nếu đánh giá khách quan thì nàng rất may mắn đấy chứ? Không phải ai cũng gặp được người tốt như vậy. Nếu nàng biết trân trọng những gì mình đang có và sống hạnh phúc với chúng thì nàng đã không phải đối diện với kết cục này.
Nàng cướp đi thứ yêu quý của người khác rồi đổ lỗi rằng vì mình quá khổ sở. Vậy những người bị nàng giết chết sẽ đổ lỗi cho điều gì? Những người bị nàng cướp đi mọi thứ sẽ đổ lỗi cho điều gì?
Đó là cuộc tranh cãi dài không có hồi kết.
- Hazz… - Sao dài giọng than.
Mai Lang Vương mở quyển bí sử đọc dở mấy hôm trước ra, tiếp tục nghiền ngẫm. Sao chóng cằm nằm ườn trên sập nhìn hiên nhà phủ đầy lá me một chút rồi quay phắt lại, nhìn chàng. Mai Lang Vương đang tựa tay lên gối, nghiêng nghiêng xem sách, trông chàng thật nghiêm trang và tĩnh lặng.
- Mai Lang, chơi cờ caro với em nhé? - Sao bất ngờ nảy ra ý định đó.
Mai Lang Vương đắn đo dời mắt sang em, Sao đang rất mong chờ, có vẻ em căng thẳng lắm, quyết định của chàng giống như một ván cược đối với em vậy. Chỉ việc rủ chàng chơi cờ mà có thể khiến em lưu tâm nhiều đến thế ư? Mai Lang Vương nhìn trang sách với những dòng chữ tinh tươm liên tiếp. Chàng lại chưa từng chơi cờ với con gái.
Do dự tầm một phút, chàng đóng sách lại gác qua một bên và đồng ý chơi cùng em.
Sao cảm thấy ngực như vừa nổ tung. Em quá bất ngờ với quyết định của chàng, vốn nghĩ chàng sẽ chẳng bao giờ chịu chơi cùng mình. Em đã từng thấy chàng khoanh tay đứng một bên xem em và các tiểu đồng chơi cờ với nhau hàng chục lần với vẻ mặt lãnh đạm. Em cứ nghĩ chàng không thích, nào ngờ…
Sao bần thần rời khỏi sập, chuẩn bị mang bàn cờ ra.
Ban đầu, bầu không khí của cuộc cờ rất là im lặng và gượng gạo. Tuy vậy, sau bàn thua đầu tiên thuộc về Sao, không khí đã được làm nóng lên một chút. Đến bàn thua thứ hai thứ ba, Sao đã vứt sự bỡ ngỡ lạ lẫm đi đâu mất rồi, em hùng dũng xông vào chiến đấu với chàng, những bước cờ tuyệt kĩ được em nghiệm ra sau bao lần "chinh chiến" đều được vận dụng triệt để.
Mai Lang Vương cũng rất nghiêm chỉnh và tập trung, chàng rót chén trà ra và không thể chạm vào nó thêm lần nào nữa. Chàng quan sát thế cờ của em một cách thận trọng, không hề dám khinh nhờn một chút nào. Trông chàng khi ấy giống như lúc chàng chăm mai, giống như lúc chàng làm việc, giống như lúc chàng ra lệnh cho quân binh.
Và giờ là bàn cờ thứ sáu sau khi em đã bị chàng đánh cho thua tơi bời năm trận liền.
…
- Đừng mà… - Sao gần như khấn niệm.
Quân cờ trên tay chàng đang hạ dần xuống, vị trí vẫn chưa được xác định nhưng nó khiến tim em đập loạn xạ như quả bóng đang nảy trên mặt đất vậy. Chàng sẽ chốt nước cờ ở đâu? Ở nơi mà em vừa vẽ ra hay ở thế trận chiến thắng mà em đang âm thầm che giấu? Chàng có bị kế giương đông kích tây của em lừa hay không? Em cảm thấy cả người nóng bừng bừng, run rẩy.
Mai Lang Vương âm thầm nhìn em, đôi mắt nâu tựa như một dòng suối trong veo vừa đi qua bề mặt chi chít đá sỏi, tạo thành một dòng chảy rì rầm.
Chàng đặt quân cờ xuống bàn, chặn hai quân đỏ phía trên mà em vừa đi.
Sao ôm má, thở ra một tiếng, xúc động ngập tràn.
Mai Lang Vương tựa tay vào gối, chóng cằm, nâng chén trà đã sắp nguội lên uống một ngụm.
Sao hớn ha hớn hở đặt quân cờ vào vị trí còn trống trên thế trận mà em đã vạch ra trước đó, kết thúc bàn cờ trong chiến thắng áp đảo. Em dường như rất vui, chàng thậm chí có thể thấy đầu em mơ hồ mọc ra tai thỏ vẫy vẫy và mông cũng mọc ra nhúm bông đuôi thỏ to tròn ngọ nguậy.
Khoảnh khắc đó, Mai Lang Vương chợt cảm thấy lòng như được tia nắng bình minh chiếu rạng.
So với việc chiến thắng, chàng lại thích thế này hơn.
- Em thắng rồi. - Mai Lang Vương mỉm cười, mày mắt đều bừng sáng.
Sao đơ ra trước nụ cười ấy, em không hiểu tại sao chàng lại có thể vui mừng như vậy khi bị thua, nhưng mà nụ cười của chàng rất đẹp, rất có sát lực, khiến em bị choáng mất một lúc.
- Không… Không chơi nữa… - Sao lóng nga lóng ngóng dọn dẹp bàn cờ, ấp úng thông báo với chàng. Mai Lang Vương cũng không ý kiến, im lặng ngồi đó thưởng trà.
Khi em trở ra, chàng bỗng gọi em ngồi xuống cạnh bên, Sao vốn không định ngồi quá gần chàng, em vẫn còn bị dư chấn của nụ cười ban nãy tác động nên đang muốn trốn sang nhà trái chơi cùng các tiểu đồng cho mau quên đi.
Em không thoải mái, rề rà ngồi xuống.
Mai Lang Vương vẫn dõi theo em không rời, ngữ điệu chậm rãi êm đềm, chợt nói - Vì em thắng ta nên ta sẽ thưởng cho em, ngày mai ta sẽ đưa em đi thăm thú phố phường của vùng Vàm Thuật, chịu không?
- Hể?! - Sao lập tức dẹp hết bao nhiêu bối rối và ngượng nghịu đi, vô thức nhích tới, suýt nữa thì va cả trán vào cằm chàng - Thật ạ?!
Mai Lang Vương dùng chén trà chặn ở giữa, giữ khoảng cách với em một chút trong khi lòng thì đã sớm bị biến thành một búi tơ rối rắm, đang đung đưa như quả lắc trên nhành cây. Chàng hắng giọng, lấy lại vẻ bình tĩnh và gật đầu. Sao nghe thế, vui mừng đến vỡ òa, bất chợt nắm lấy tay chàng.
- Mai Lang, em cảm ơn ạ! - Sao ngọt ngào nói.
Chén trà bị hành động bất ngờ của em làm cho rung chuyển, loang hết ra ngoài, nước trà đổ lên kẽ tay chàng nhưng Mai Lang Vương không hề cảm thấy nóng.
Chàng mất hết cảm giác rồi.
Mai Lang Vương im bặt nhìn em, từ tay chàng, nước trà vẫn đang nhỏ xuống thành giọt.
- A! - Sao nhận ra mình đã kích động thái quá mà khiến nước trà đổ hết ra thì cảm thấy tội lỗi lắm, em lập tức dùng khăn lau cho chàng, vừa lau vừa xin lỗi không ngừng.
Chàng chóng cằm ngồi yên, mặc cho em có lau tay thế nào, đôi mắt nâu chỉ một mực hướng về em.
Sao lau lau nước trà xong, ngẩng lên thấy chàng vẫn thất thần như vậy, em có chút ngạc nhiên - Mai Lang sao thế?
- Không có gì đâu. - Chàng cười mỉm, nhắc nhở em một cách dịu dàng - Khuya rồi, em đi ngủ đi, mai còn có sức mà chạy lung tung chứ?
- Vâng!
Sao reo hát và nhảy chân sáo vào phòng. Mai Lang Vương lắng tai nghe tiếng guốc, cho đến khi âm thanh đó tắt hẳn và em không còn phát ra tiếng động nào nữa thì chàng mới rời khỏi sập, tiến đến trước cửa phòng em và ngây ngốc đứng lặng ở đó.
Đột nhiên chàng lại mong chờ ngày mai đến lạ.