- o-
Giữa lúc mọi người đang ngâm thơ thì tiểu đồng của Thần Lúa mang tráp trầu đến cho em, ngỏ ý rằng em nên mời trầu các vị vương thần. Sao hỏi ý Nùng Tậu, Quan Lang giải thích đó là một nghi lễ giao lưu và em cứ đi mời trầu đi, không sao đâu. Mai Lang Vương cũng gật đầu cho phép em. Sao đón khay trầu và cung kính đến mời các vị Vương. Mọi người nhận trầu từ em với thái độ rất hòa nhã lịch thiệp, không ai biểu lộ chút kì lạ nào, khiến Sao cũng dần an tâm.
Lúc em mang trầu đến bàn của một vị thần, chàng ta đột nhiên không lấy trầu ngay mà nhìn em hồi lâu. Sao khó hiểu chớp mắt, chàng chậm rãi rút miếng trầu khỏi tráp, cười ngâm:
"Gió đưa gió đẩy bông trang
Ai đưa ai đẩy duyên nàng tới đây
Tới đây thì phải ở đây
Bao giờ bén rễ xanh cây hãy về"
Sao sững ra, nhìn chàng ta mãi. Cử tọa bấy giờ đã nghe thấy lời ngâm vẳng vào tai, không gian lặng phắt. Lim Vương đang uống rượu lập tức đặt chén rượu xuống vội vàng, vỗ đùi thích ý. Nùng Tậu từ trên sập chiếu mắt đến vị thần kia, ánh mắt chàng như một tia sáng dữ dội, xuyên thẳng qua giữa trán vị thần ấy.
Sao quan sát vị thần đó một lúc, chàng ta là một thiếu niên với vẻ ngoài chỉ trạc đôi mươi. Dung mạo dịu dàng, khí chất hiền hòa, khoác áo dài khăn đóng bằng gấm màu xanh nhạt. Trông chàng thanh tao và ưa nhìn quá, khiến em rất vừa ý. Em nghĩ một người ăn mặc giản dị như vậy thì hẳn là một người có địa vị không cao lắm, hơn nữa còn là người không mang bộ mặt nghiêm nghị. Vì thế, Sao cho rằng nếu được trao đổi thư từ cùng chàng để tìm hiểu thêm thì cũng là việc tốt.
Em đối đáp ngay
"Bắc thang lên hái hoa vàng,
Vì ai cho thiếp biết chàng từ đây."
Vị thần ấy nhận được lời đáp hữu ý của em, vẻ mặt lập tức sáng bừng, nụ cười êm dịu nở trên môi. Sao lướt qua chàng và tiếp tục mời những vị thần khác, em đi đến đâu, mọi người lại nhìn theo đến đấy, khiến Sao cảm thấy bước chân có chút chật vật.
Mãi em mới mời hết một vòng trầu, Sao trở về chỗ ngồi của mình. Khi đi qua sập của Mai Lang Vương, em chợt bị chàng gọi lại. Mai Lang Vương xòe quạt, chạm tay lên nan quạt với vẻ mặt không mấy vui vẻ, hỏi em đầy trách cứ - Trầu ta chưa có, sao mãi không mời? Quên mất rồi chăng?
Sao suýt té ngã, em nhớ rõ là chàng không có ăn trầu. Cử tọa nghe lời chàng nói, càng nghi hoặc nhiều hơn, họ liếc qua liếc lại giữa em và chàng, hiển nhiên, họ cũng biết rằng Mai Vương chẳng bao giờ ăn trầu, có buổi họp thường niên nào mà ngài ấy nhận trầu đâu?
Sao dè dặt mang tráp trầu đến cho chàng, dù em chẳng biết chàng đang tính kế hoạch gì trong đầu nhưng trước tình huống này, em chỉ có thể mang trầu đến cho chàng mà thôi. Sao quỳ xuống và nâng tráp trầu bằng hai tay theo nghi thức dâng trầu cho Vương, toát mồ hôi chờ chàng.
Mai Lang Vương vỗ quạt lên tay, nhìn em bằng ánh mắt đăm chiêu lạnh lẽo suốt một khắc rồi mới vươn tay đến nhón lấy trầu. Trước mặt của biết bao người ở đó, chàng ăn trầu em dâng. Sau đó chìa về phía em một đóa mai hoa, hỏi với giọng đầy trách móc - Trăng thanh nguyệt rạng mái đình. Chén son chưa cạn sao tình đã quên?
Quãng trường tức khắc lặng phắt.
Vị Thần ban nãy nghe thấy lời chàng, sắc mặt lập tức biến đổi, trở nên thất thần. Quan Lang ngồi trên sập cao, bắn mắt về phía Mai Lang Vương, đe dọa hung hãn. Lim Vương chóng cằm ngồi xem kịch, tay nhịp nhịp thích thú, cứ mỗi lần gặp nhóc Sao và hai gã đó là chàng lại được một trận giải trí ra trò.
Các vị Thần lúc này mới vỡ òa, ai cùng xôn xao trong lòng nhưng không dám thốt nên lời. Họ nhìn chòng chọc về phía em và Mai Lang Vương, xâu chuỗi các lời đồn thổi lại. Bùm! Giờ thì họ đã biết nhân vật tiểu đồng đó là ai rồi! Nghe lời oán trách của Mai Vương xem, thật là uất ức và lẫy hờn. Phải chăng bạn vàng của ngài ấy đã phải lòng vị Thảo Thần bé nhỏ kia, khiến cho ngài hờn ghen tức giận?
Thần Lúa bên trong mành tre không nói gì. Người ta thấy tấm mành phía trước bỗng dưng bị tách ra, xuất hiện một kẽ hở nhỏ. Ngay cả Thần Lúa cũng bị câu chuyện ấy thu hút, ngài ấy thậm chí đã hé màn ra để xem cho rõ mặt cô bé tiểu đồng đình đám đã khiến Mai Vương sẵn sàng từ khước cả tình yêu của Mỵ Nương Mỹ Tiên và hoa khôi Khau Pạ. Không gian lúc này thật nặng nề, thật yên lặng, chẳng ai dám thở ra một hơi mạnh.
Bối rối một lúc, Sao quyết định nhận lấy đóa mai mà chàng đưa sau đó bái lạy chàng và rời đi trong im lặng. Em biết rằng bây giờ có nói gì thì cũng thế thôi, chỉ càng khiến người ta thêm chú ý. Mai Lang Vương thấy em bỏ đi, chàng cũng không giữ, chỉ lạnh lẽo thưởng trà. Đôi mắt nâu lướt qua vị Thảo Thần ấy, ánh mắt rất sắc, khiến chàng ta phải né tránh vội vàng.
Buổi tiệc tiếp tục diễn ra với sự dẫn dắt của Thần Lúa. Không khí sôi nổi được kéo về khỏa lấp hoàn toàn những ngượng ngùng, những xầm xì. Các bậc bề trên tiếp tục trò chuyện thư thả với nhau, Mai Vương sau khi ghen tuông ra mặt thì cũng đã lấy lại thái độ bình thường. Tuy nhiên, trên bàn tiệc giữa ngài ấy và Quan Lang dường như lại khơi ra một cuộc chiến ngầm khác, chẳng biết vì cớ gì mà, hai người họ cứ nói những lời mang hàm ý khích bác nhau.