Mai Lang Vương vẫn như cũ, phong thái điềm tĩnh đĩnh đạc. Sao đi theo chàng, dù đầu cúi thấp nhưng đôi mắt to tròn cứ không ngừng dáo dát xung quanh. Em thật sự cảm thấy rất sợ hãi và áp lực. Sao chưa từng phải đối diện với tình huống nghẹt thở như thế này.
Khi vào trong điện, Sao lại phải hứng chịu ánh mắt của các vị thần.
Trong điện bấy giờ hội tụ đủ mặt các vị thần lớn. Tứ bất tử cũng đã đến. Tản Viên Sơn Thánh và Thánh Gióng ngồi ở hàng ghế đầu tiên cùng chiếu ánh nhìn nghiêm nghị về phía Sao.
Dưới Tứ bất tử là những vị thần gốc. Họ trầm ngâm, nặng nề soi xét hai người, đặc biệt là Mai Lang Vương. Dù chàng không rõ về nguồn gốc của mình nhưng các vị thần khác thì rất rõ.
Mai Lang Vương luôn không biết rằng, chàng lúc nào cũng bị họ đề phòng. Với một nửa dòng máu của Phong Thần cuồng loạn trong người, chàng luôn là cái gai trong mắt những vị thần bảo thủ.
- Mai Lang, đứa trẻ này đã lớn thế rồi ư? - Hùng Vương ngồi trên bảo tọa, khoan thai mỉm cười. Gương mặt của Mai Lang Vương sớm đã phai nhòa trong tâm trí ngài. Kể từ khi ngài cho diện kiến đứa trẻ của Ban Cơ và trực tiếp giao nhiệm vụ cho nó đến nay cũng đã ba trăm năm rồi. Đứa trẻ ấy thay ngài bình định khắp nơi, gánh thay ngài bao nhiêu phiền não, ấy vậy mà ngài lại chẳng thể gặp nó thường xuyên.
- Bệ hạ. - Mai Lang Vương hành đại lễ, quỳ xuống.
Sao cũng hành lễ theo chàng. Trước đó em đã được các chị dạy cho nghi thức.
- Cô bé ấy là "Vì sao lõi" ư? - Hùng Vương quan sát Sao.
- Vâng. - Mai Lang Vương cung kính tâu.
- Ngẩng lên cho ta xem. - Hùng Vương ra lệnh.
Sao nuốt nước bọt, tay run lập cập, sau khi trấn tĩnh hồi lâu mới dám làm theo lời ngài.
- Thật đáng yêu. - Hùng Vương cao hứng ngợi khen.
Đó là lần đầu tiên Sao nhìn thấy vua Hùng. Ngài ấy vừa oai nghiêm vừa hiền từ. Khuôn mặt hồng hào và tràn đầy phúc hậu khiến em liên tưởng đến những ông bụt trong truyện cổ tích.
- Mai Lang, làm tốt lắm. - Ngài nói.
- Mai Lang vẫn còn nhiều thiếu sót thưa bệ hạ. - Chàng cúi rạp người, e ngại.
- Thiếu sót ư? Thiếu sót ở đâu nào? - Vua Hùng bật cười - Thật là đứa trẻ ngốc nghếch, được rồi, lui về đi. Bắt đầu từ ngày mai hãy lên chầu.
- Tuân lệnh.
…
Buổi yết kiến diễn ra như vậy, trong bầu không khí nghiêm cẩn đến nỗi Sao không dám thở mạnh. Cho đến khi trở về phòng, em vẫn chưa thôi sợ sệt, Sao trốn trong chăn, nằm im lìm suy nghĩ. Em thật sự chẳng muốn quay lại đại điện thêm lần nào.
Mai Lang Vương dường như cũng hiểu được cảm giác của Sao, chàng thỉnh thoảng lại lướt qua phòng em, nhìn vào trong.
Khi thấy Sao nằm im trong chăn mãi chẳng chịu ra ngoài, chàng không khỏi thở dài, phiền muộn.
Rất may cho Sao là những ngày sau đó em không cần phải đi cùng Mai Lang Vương lên triều nữa. Bệ hạ dường như đã cảm thấy rất yên lòng khi Sao khỏe mạnh bình an. Hơn nữa, em hiện tại lại được bảo vệ trong vòng tay của Mai Lang Vương - Thanh bảo kiếm mà ngài tin cậy nhất, ngài đương nhiên rất an tâm, chính vì vậy, không gọi Sao đến gặp thêm lần nào.
Duy có Mai Lang Vương thì phải bận bịu làm việc. Từ trước đến nay chàng rất ít khi đến Loa Thành, những sự vụ cần bàn bạc Hùng Vương chỉ có thể gửi đến chàng thông qua sắc lệnh, tấu sớ. Ngài vẫn luôn mong có thể nghe ý kiến của chàng trên triều, cùng chàng bàn bạc kĩ hơn về những chuyện trọng đại, vì thế Hùng Vương lệnh cho Mai Thần lên chầu trong suốt những ngày chàng lưu lại đây.
Trước đó, Mai Lang Vương cũng bày tỏ với vua về việc chàng sẽ quay về Tây Nam sớm. Vua Hùng muốn giữ chàng lại nhưng thiết nghĩ, vùng Tây Nam là nơi trọng yếu, có chàng ở đó trông coi vẫn tốt hơn. Ngài đồng ý với chàng, chỉ giữ hai người lại ba ngày. Dù vậy trong ba ngày đó, Mai Lang Vương phải cùng các thần làm việc, bận đến nỗi chẳng có thời gian đưa Sao đi đâu.
Mai Lang Vương lúc nào cũng đi từ lúc trời còn tờ mờ sáng cho đến khi chiều muộn mới trở về. Khi về, chàng cũng chẳng có thì giờ dành cho Sao mà lại phải lao vào thư phòng làm việc. Thậm chí có khi ngay cả bữa tối chàng cũng bỏ. Sao mấy lần muốn khuyên can chàng hoặc giả giúp đỡ để chàng bớt mệt hơn nhưng nhác thấy khuôn mặt nghiêm nghị tập trung vào đống giấy tờ trên bàn kia, em lại chẳng dám mở lời.
Tất cả những lí do đó khiến Sao bị bỏ lại trong khu nhà khách một mình. Em dù rất buồn nhưng có thể hiểu được gánh nặng của chàng, vì vậy Sao rất ngoan ngoãn, luôn chăm sóc bản thân thật tốt. Em còn hỏi vị quan quản lí của khu lưu trú, nhờ ông ta mang đến cho mình những quyển sách mới. Vị quan ấy đối xử với Sao rất ân cần. Ông ấy không những mang sách mà còn mang thêm một số món đồ chơi thú vị để em giải trí.
- o-
Buổi trưa, như thường lệ, sau khi dùng bữa xong thì Sao sẽ mang sách ra sân vườn ngồi đọc. Hôm nay em không ngồi dưới tán xoan gần khu nhà của mình nữa, Sao mang sách đến khu nhà phía trên, nơi cách chỗ em ba căn nhà liên tiếp.
Nơi này so với chỗ mà Sao ở hiện tại rộng hơn. Chủ yếu do sân của nó có hình chữ nhật còn sân trong nơi Sao lưu trú lại là hình vuông.
Ở gốc sân có một cây sưa lớn, quanh gốc cây có xây bục bằng gạch nung để ngồi hóng mát. Sao đi đến đó, ngồi xuống, em định sẽ ở đây cho đến giờ cơm chiều mới về.
Những cánh hoa sưa bé tẹo lả tả rơi. Một nhúm hoa đáp lên trang sách của Sao, em liền thích thú nghiêng quyển sách qua một bên khiến đám hoa bé tí ti lăn lăn trượt xuống đất, cứ có hoa rơi vào sách là Sao lại làm vậy, làm được hai ba lượt, tâm trạng trở nên vui vẻ trông thấy, Sao mỉm miệng cười.
Đang tiêu khiển một mình thì từ gian nhà phía sau bỗng dưng vang lên tiếng bước chân thình thịch. Sao quay lại, tò mò dõi nhìn. Dưới hiên nhà, một chàng trai cao to khoác trang phục bằng lông chim đang xăm xăm đi đến.
Sao phủi sạch hoa trên trang giấy, nép mặt vào sau sách.
Chàng trai kia không chú ý đến sự hiện diện của em. Chàng ta chẳng chú ý đến ai cả, chỉ một mực đi về phía trước, vẻ mặt hầm hầm tức giận.
Sao lẳng lặng đánh giá trang phục của chàng. Nếu nói cho công bằng, cách ăn mặc của chàng trai này thậm chí còn lộng lẫy hơn của Mai Lang Vương. Trang phục của chàng ta rất đặc biệt, hoa văn và màu sắc quý phái, dường như chàng ấy có xuất thân không tầm thường. Trang sức trên người chàng ta rất nhiều, những chiếc vòng đeo ở cổ tay cổ chân cũng được chế tác xảo diệu. Mũ lông chim của chàng ta lớn và có đính lông của những loài chim quý. Quanh mũ gắn kết nhiều đá quý, so với mũ ngắn của Mai Lang Vương thật sự cao quý hơn vài phần.
Đặc biệt nhất là những hình tô tem trên người chàng ta. Đó là những hình tô tem lạ lẫm. Sao nhìn lại tô tem trên cánh tay mình, nó không giống với cái của chàng ấy. Tô tem của em và của Mai Thần không được tinh xảo như thế.
Sao dời mắt xuống một chút…
Trên tay chàng ta đang cầm một cây rìu. Đó là loại rìu kì lạ, bề mặt to, dày và sáng lóe, bên trên khắc đầy các họa tiết kỷ hà. Thân rìu cũng được chế tác kì công, từ trước đến nay, ngoại trừ thanh kiếm đồng của Mai Lang Vương ra, Sao chưa từng thấy loại vũ khí nào được chế tác đẹp đẽ nhường ấy…
Lưỡi rìu này… Chắc hẳn không phải dùng đến đốn cây hay chặt củi rồi…
Chẳng lẽ đó là rìu chiến mà em vẫn đọc được trong sách đấy ư?
Vừa nghĩ đến hai chữ "rìu chiến", tâm trí Sao liền trở nên hoang mang. Em không dám nhìn chàng trai đó nữa bởi vì bất chợt nhận ra, cả khuôn mặt tức giận của chàng ta và lưỡi rìu mà chàng cầm trên tay đều đang toát lên sát khí chết chóc.
Sao ôm sách vào lòng, quay phắt đi, vai run lập cập. Dù mắt không nhìn nhưng đôi tai vẫn cố dỏng lên, nghe xem chuyện gì đang xảy ra.
- Nùng Tậu! - Có tiếng người khác vang lên.
Tiếp sau đó, một tràng âm thanh "thịch thịch" vang động, dường như có một toán người mới xuất hiện.
- Anh! - Một giọng nói ngông nghênh mạnh mẽ đập vào tai Sao. Chất giọng thật rắn rỏi, kiên định. Có lẽ đây là giọng của chàng trai ấy. Nó bướng bỉnh hệt như vẻ mặt của chàng ta vậy.
- Nùng Tậu, quay về đi. - Người mới đến nói.
- Không! Lần này em sẽ cho hắn một trận!
- Thôi đi, lần trước bị cha mắng chưa đủ sao?! - Người mới đến nghiêm nghị.
- Mặc kệ! Hắn thật đáng ghét! Dám xiên xỏ em! Lần này em sẽ cho hắn biết tay! - Chàng trai đó vung rìu lên, lưỡi rìu sáng lóe xoay một vòng điêu luyện trên không trung. Đến khi chiếc rìu rơi xuống, chàng chuẩn xác chụp lấy cán rìu, giữ chặt nó trong tay, khí thế bừng bừng.
Trông dáng vẻ ấy thật khó mà lay chuyển.
Sao lén đưa mắt nhìn… Thật đáng sợ, có thể thực hiện động tác nguy hiểm như thế với lưỡi rìu sắc lẹm ấy ư?
- Này thì lì lợm! - Ngay lúc đó, một cú đấm trời giáng bất ngờ rơi xuống đầu chàng ta.
- Éc! - Chàng trai đang hào hùng uy dũng, bị ăn phải cú bất ngờ như vậy, nước mắt tóe ra.
- Anh! - Chàng ta khuỵu xuống, ôm đầu run rẩy.
- Này thì cho một trận! - Người từ nãy đến giờ luôn khuyên can chàng ta sau khi khuyên nhủ bất thành, nhất thời tức giận liền giáng thêm vào mông chàng ta vài cú sút, khiến chàng ta đỡ không kịp, ăn đòn túi bụi.
Sao trợn tròn mắt, sững sờ…
Sau cùng, chàng trai ngang ngược hùng dũng đó đã bị anh trai đánh một trận ra trò ngay trước mắt em.
- Quan Lang! Quan Lang! Người đừng đánh Quan Lang Nùng Tậu nữa! - Những người hầu phía sau vội vàng can ngăn.
- Đánh cho nó tỉnh! Chỉ vì vài câu bâng quơ của người ta mà nổi điên đi gây chuyện như vậy thật không ra thể thống!
- Anh trai! - Chàng ta tiu nghỉu gầm lên, vừa ấm ức vừa sợ sệt.
Sao thấy bộ dạng đó, bỗng dưng buồn cười, em liền "ha ha" lên vài tiếng.
- Ôi… - Những người trong hiên nhà lập tức chú ý đến Sao.
Người anh trai đang đánh mắng em thấy vậy, khuôn mặt nghiêm nghị lập tức se lại. Chàng ta hắng giọng vài tiếng rồi túm lấy áo em trai mình kéo đi.
Nùng Tậu bị anh kéo, không thể phản kháng được nhưng mắt vẫn dán chặt về phía Sao. Cô bé thì chăm chăm nhìn chàng, Nùng Tậu giận dữ đưa tay lên phủi phủi một cách khinh mạn, ý bảo rằng: "quay đi ngay cho ta".
Sao giấu mặt vào sách, quay một trăm tám mươi độ sang hướng khác.
Sau lưng em, đoàn người kia đang dần dần rời đi. Âm thanh càng lúc càng thưa thớt.