- o-
Do Mai Lang Vương bị thương nên mọi người chẳng nán lại hồ Độn thêm nữa, Sao vẫn chưa nghiên cứu được gì nhiều nhưng em quyết định xếp hết mọi thứ lại để đưa chàng về Mai Viện càng sớm càng tốt.
Ngày thứ hai, thuyền dừng lại ở phủ Trưng Vương, Mai Lang Vương phải xuống đó làm một số công việc còn Nùng Tậu cũng nhân cơ hội này đến thăm người. Mặc dù gọi là Mai Lang Vương đi làm việc vậy thôi nhưng mọi việc đều do Lãm làm thay, không thể trách chàng được, tay chàng đang bị thương không thể cử động, hơn nữa, đó còn là tay phải.
Trong lúc Quan Lang và Mai Lang Vương đến gặp Trưng Vương, Sao và các tiểu đồng trở về khu lưu trú. Mai Lang Vương vốn định nán lại đây năm ngày để làm cho xong công việc nhưng do tình huống bất ngờ phát sinh, chàng chỉ dừng lại một ngày để bàn bạc với Trưng Vương còn công việc thì xin gửi về Mai Viện.
Trưng Vương vừa nhác thấy chàng bị thương, người đã phì cười một lúc. Khi hỏi ra lí do, người càng cười nhiều hơn. Quan Lang đứng bên cạnh mặt hầm hầm, Trưng Vương quan sát thái độ của hai cậu trai trẻ trước mặt, chợt nói - "Vì sao lõi" là một vị thần gốc, nàng vẫn luôn ở đỉnh Phan Xi Păng. Tuy nhiên, nàng không bắt buộc ở đó mãi, nếu nảy sinh tình cảm với nàng thì cũng không sao.
Dừng một chút, người lại suy tư - Nhưng "Vì sao lõi" rất hờ hững với thế sự, chẳng biết nàng có vì tình yêu mà từ bỏ Phan Xi Păng xinh đẹp giăng kín mây mù hay không?
Lời của Trưng Vương khiến Mai Thần và Quan Lang chìm trong suy nghĩ. Mai Lang Vương nghĩ rằng chàng sẽ ngăn chặn việc "Vì sao lõi" trở về đỉnh Phan Xi Păng bằng cách xin sự chỉ điểm của cha Lạc Long Quân. Đối với chàng, Sao là Sao và "Vì sao lõi" là "Vì sao lõi", chàng yêu Sao của chàng, còn "Vì sao lõi" thì chàng chưa từng tiếp xúc. Nếu em trở về là "Vì sao lõi" thì liệu em có còn là Sao của chàng hay không? Chàng không muốn mất đi nụ cười trong sáng ấy. Thế nên, chàng sẽ tìm mọi cách giữ em bên mình.
Nùng Tậu thì không nghĩ như chàng, Quan Lang không suy nghĩ nhiều đến những chuyện xa xôi ấy. Chỉ cần Sao chịu ở bên chàng thì sao cũng được cả, sống bên nhau một ngày thì vui một ngày, sống bên nhau trăm năm thì vui trăm năm. Giả như em trở về là "Vì sao lõi" rồi ở mãi trên đỉnh Phan Xi Păng thì chàng cũng không luyến tiếc. Chàng sẽ tiếp tục cuộc sống của mình, ngao du và thỉnh thoảng lại ngẩng nhìn về Phan Xi Păng. Giả như hai người có con cùng nhau thì chàng sẽ nuôi dạy chúng nên người. Nùng Tậu không nghĩ nhiều đến tương lai.
Các bậc bề trên trò chuyện với nhau một lúc thì Mai Lang Vương phải đi làm việc. Trưng Vương cho phép chàng lui, sau đó cùng Quan Lang đến khu lưu trú. Thật ra Trưng Vương muốn đến gặp Sao, người muốn xem, cô bé khiến cho Mai Lang và Nùng Tậu chao đảo trông như thế nào.
Lần đầu tiên gặp Trưng Vương, Sao rất bỡ ngỡ. Đó là một phụ nữ mang vẻ đẹp cứng cỏi. Tuy thân bồ liễu nhưng người lại toát ra khí thế hiên ngang bất khuất của bậc trượng phu. Bước chân tao nhã và ánh mắt thì sáng và tinh tường.
Sao bái lạy người trang nghiêm, Trưng Vương cho em miễn lễ. Người cẩn thận quan sát em, quả là một cô bé ngoan ngoãn. Từ em tỏa ra vẻ đẹp trong sáng và đáng yêu, tựa như một ánh sao hấp hấy trên bầu trời. Vẻ đẹp mê hoặc này, lại với sự ngoan ngoãn ấy, khó trách hai cậu trai kia điên đảo.
Ba người đứng bên vườn, ngắm nhìn một cội vạn tuế trổ liền hai hoa. Quan Lang và Trưng Vương thư thả trò chuyện cùng nhau còn Sao thì vâng lời đứng hầu. Khi chuyện đã được già nửa, Trưng Vương cười nói với em - Dù là "Vì sao lõi", chẳng biết lúc nào phải trở về Phan Xi Păng nhưng cô nhóc đừng buồn rầu phiền muộn nhiều. Hãy cứ sống, cứ yêu và trở nên thật mạnh mẽ. Phụ nữ phải biết tự tạo dựng hạnh phúc cho mình, đừng để thói đời tầm thường trói chân.
Sao nghe ngài chăm chú, Trưng Vương nói với em rằng phụ nữ cũng có chí khí không thua kém gì đấng mày râu. Không phải vì sinh ra thân yếu ớt hơn họ mà lý tưởng kém hơn họ, trí tuệ không bằng họ. Phụ nữ có sức mạnh của mình, có lý tưởng của mình. Hãy trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, chủ động nắm bắt vận mệnh của cuộc đời, chủ động tạo dựng niềm vui và hạnh phúc cho bản thân.
Cuộc trò chuyện cùng Trưng Vương ấy đã tiếp thêm cho em rất nhiều sức mạnh, Sao càng vững tin vào con đường mà mình lựa chọn hơn. Em đã tìm thấy công việc mà mình yêu thích, cố gắng mỗi ngày vì nó, tự bước đi trên đôi chân mình, tự tạo dựng hạnh phúc cho mình. Em đã cố gắng trở nên mạnh mẽ, nhưng chưa đủ, cần phải mạnh mẽ hơn nữa. Sao hứa với Trưng Vương rằng em sẽ trở thành một cô gái Việt xuất sắc để xứng đáng là con cháu của người.
Đến chiều, đoàn người của Mai Lang Vương cáo biệt Trưng Vương và quay về Tây Nam. Khi lên thuyền, Mai Lang Vương để ý thấy Sao lúc nào cũng vui cười hớn hở, chàng có chút bận tâm.
Từ phủ Trưng Vương về đến Mai Viện là đoạn đường dài tầm hai tuần, đó vừa hay là khoảng thời gian cần thiết để Mai Lang Vương lành bệnh. Trong thời gian đó, Lãm làm việc một mình ở khoang ngoài còn Sao thì chăm sóc chàng ở khoang trong. Quan Lang như cũ ngồi trên tầng lầu gia công vảy sấu. Thuyền đi được một tuần thì vết thương của Mai Lang Vương đã lành được chút chút, chàng hiện giờ đã có thể cử động thuận tiện hơn.
Khi vừa vận động được, chàng lập tức trở lại thói xằng bậy xưa. Bây giờ Sao đã ở trong phòng chàng và chăm sóc chàng, chỉ cần chàng đưa tay ra là sẽ bắt được em, thế nên chàng không dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt đẹp này.
Ngay sau khi Sao dâng thuốc, Mai Lang Vương lập tức cướp lấy bát thuốc từ em và ôm ghì em vào lòng. Chàng giờ chỉ có thể ôm em bằng một tay nhưng lực ôm vẫn rất chặt, hơn nữa Sao cũng không dám vẫy vùng vì sợ sẽ động đến thương thế của chàng.
- Vương!
- Ngoan nào. - Chàng lần tìm đến cúc áo của em.
- Cửa mở toang thế kia, nhỡ có người đi ngang thì sao?! - Em cẩn thận đẩy tay chàng ra, cuống quýt.
Mai Lang Vương liếc mắt nhìn khung cửa sau đó cười mỉm bảo em - Đi đóng cửa đi.
Sao dùng dằng, ngồi yên đó không thèm nhúc nhích, chàng lại tiếp tục vươn tay đến, chạm lên cúc áo em. Sao bấy giờ phải hậm hực đi đóng cửa. Lúc trở vào, em không ngồi gần chàng nữa mà ngồi ở bàn làm việc đối diện giường. Mai Lang Vương không tỏ chút nao núng nào, thản nhiên gọi em đến lấy nước cho chàng uống.
Sao biết là chàng đang bày kế đấy, nhưng em không phớt lờ được, vì vậy chậm bước đi đến và rót nước. Mai Lang Vương chỉ chờ có thế, lập tức quấn lấy eo em. Sao không kháng cự, em nhanh chóng bị chàng kéo đến gần.
- Sao. - Mai Lang Vương ấn em lên chăn và hôn lưng em gấp gáp.
Sao co rúm trong lòng chàng, thời gian qua chàng bị thương nên hai người không tiếp xúc, vì vậy khi sự gần gũi quay trở lại, em bất giác có chút căng thẳng và nhạy cảm hơn bình thường. Mai Lang Vương hôn lên bả vai, lướt dần xuống tay. Khi chạm môi lên cổ tay em, chàng lập tức dừng hẳn lại.
Đôi mắt nâu soi chiếu hình xăm quái gở trên cổ tay nhỏ nhắn, mày cau lại. Chàng đã thấy hình vẽ này rất nhiều lần, lần đầu tiên chàng thấy, nó có ba cánh, vài tháng sau, chàng thấy nó đã tăng lên thêm một cánh nữa rồi. Đến bây giờ, nó đã tạo hình hoàn chỉnh thành một ngôi sao. Chàng không hiểu vì cớ gì em lại vẽ hình xăm lên tay theo kiểu nhỏ giọt từng chút từng chút kì lạ như vậy.
Hơn nữa, hình xăm này càng lúc càng khiến chàng không vừa mắt. Mỗi lần trông thấy nó, chàng lại cảm thấy bất an. Mai Lang Vương giơ cổ tay bé nhỏ lên, nghiêm mặt bảo - Xóa hình xăm này đi, đừng vẽ những hình ảnh như thế này lên tay nữa.
Sao giật thót, chàng đã nhìn thấy nó rồi. Thời gian qua chàng không nhắc nhỏm gì đến nó nên em cứ tưởng chàng không chú ý. Sao rụt tay lại, vùi mặt vào chăn và đắn đo. Hồi lâu sau em mới dám kể cho chàng nghe mọi chuyện.
Mai Lang Vương càng nghe càng sửng sốt, chàng nhìn chằm chằm vào hình xăm quái gở ấy, sắc mặt nặng nề. Không giống như Quan Lang, tỏ ra hờ hững bất cần khi biết về nó, Mai Lang Vương trở nên rất bận lòng. Chàng cứ miết tay quá nó suốt, ánh mắt tràn đầy suy tư và nghi ngờ. Thái độ của chàng chẳng hiểu sao lại khiến em rung động.
- Ta sẽ điều tra về nó. - Mai Lang Vương sầm mặt nói.
- Vương…
Chàng cúi xuống và nâng niu em, lướt môi qua vành tai bé nhỏ, thì thầm - Ta sẽ tìm hiểu kĩ, không để nguy hiểm tìm đến với Sao của ta.
Sao ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt nghiêm trang của chàng dần lặng xuống. Hai người quấn quýt nhau mãi, Sao càng lúc càng chủ động vâng lời hơn. Thời gian đó đúng là chuỗi ngày tuyệt đẹp với Mai Lang Vương. Vì chàng bị thương nên em rất chiều chàng, chàng bảo gì em cũng nghe, vòi vĩnh gì em cũng làm, ve vãn thế nào em cũng chịu.
Tất nhiên, quy định ngầm trước đó giữa hai người thì em vẫn giữ. Mai Lang Vương đôi lúc muốn hỏi rõ em, rằng tại sao lại không cho chàng hôn nhưng khi lời sắp tuông ra khỏi môi thì chàng lại chậm chạp kéo nó về.
Chàng thở dài, thôi thì đành đợi. Chàng sẽ đợi cho đến khi nào em chịu ngả vào vòng tay chàng hoàn toàn.