Mai Thần trầm tư suy nghĩ…
Vậy ra… Đó là kẻ đứng sau bọn chúng.
Mai Lang Vương chưa vội rời đi, chàng đợi bọn lính ập vào hoàn toàn rồi mới hành động. Ngay khi tên thủ lĩnh lao vào cửa đền và nhìn thấy chàng, Mai Lang Vương liền mỉm cười châm chọc, bế nữ thần phi vút lên cao.
Bọn phản loạn gần như nổi điên với sự trêu ngươi đó, chúng ào ạt đuổi theo chàng như một đàn ong vỡ tổ hung hãn.
Mai Lang Vương chưa vội ra tay với chúng, chàng dẫn dắt chúng sang nơi khác trước đã.
Đợi Mai Thần và bọn phản loạn rời đi, Yang mới cõng Sao lên, chạy về hướng ngược lại. Hai đứa cố gắng thoát thân, chạy sâu vào rừng. Mai Lang Vương đã tạo cho chúng con đường này, chúng nhất định phải phối hợp ăn ý với chàng, tuyệt đối không trở thành vật cản khiến chàng khó xử thêm.
Thế nhưng, một vài tên lính yếu ớt của đám phản loạn đã nhìn thấy chúng. Bọn này vì thể lực không tốt, không thể đuổi kịp đồng đội nên mới bị bỏ lại đền. Và, khi chúng nhìn thấy con mồi yếu thế hơn, chúng lập tức trở nên khát máu. Bọn lính đó liếm mép, ánh mắt man dại, ráo riết đuổi theo hai đứa trẻ.
- o-
- Đứng lại! - Tên thủ lĩnh đuổi theo sau chàng, gào thét. Thần lực của hắn quá yếu ớt, hắn không thể địch lại tốc độ của chàng nên càng tức giận hơn.
- Hừm. - Mai Lang Vương phì cười.
Ban đầu chàng hơi lo ngại về lực lượng của chúng, tuy nhiên, cho đến thời điểm hiện tại, chàng cảm thấy việc kéo dài thời gian cũng không quá khó khăn.
Thiếu nữ trong vòng tay chàng chợt cử động.
Mai Lang Vương đưa mắt nhìn nàng, ân cần hỏi - Nàng ổn chứ?
Nữ thần Kon Chư Răng hé mắt nhìn quanh, không gian đang chao đảo vì hai người di chuyển với tốc độ lớn. Đầu nàng thoáng đau nhức, nàng cố gắng định hình lại, đến khi nhận thức rõ ràng mọi thứ, nàng mới nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của một người.
Đó là một chàng trai. Chàng ta mặc áo dài của người Kinh, ngực áo thêu đầy những hoa văn tinh xảo. Trên cổ chàng còn đeo một sợi dây chuyền vàng khảm ngọc… Đó là loại trang sức mà những tên tiểu tiên bình thường không thể sở hữu.
Bên tai nàng vừa vang lên giọng nói trầm ấm của chàng, thật vững chãi. Giọng nói đó là thứ khiến nữ thần Kon Chư Răng tò mò, nàng từ từ ngẩng lên, nhìn kĩ khuôn mặt chàng.
Dưới tia sáng trăng len lỏi qua tán rừng dày, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Đôi mắt của chàng màu nâu - Một màu nâu mê hoặc. Nữ thần như bị cuốn vào đôi mắt đó, hơi thở của nàng chững lại một giây.
- Chàng là ai? - Nữ thần Kon Chư Răng bối rối thốt lên - Tại sao ta lại ở cùng chàng?
Mai Lang Vương lịch thiệp đáp - Ta là Mai Lang Vương của Khau Pạ, vì một số chuyện nên đến đây. Ta nghe nói nàng bị bọn phản loạn hãm hại. Bọn chúng tàn phá rất nhiều cánh rừng ở thượng nguồn Kon Chư Răng khiến cho sức mạnh của nàng suy yếu.
- Mai Lang Vương của Khau Pạ? - Nữ thần Kon Chư Răng mơ hồ lặp lại và rồi nàng sửng sốt - Vương! Ngài là Mai Lang Vương?!
- Phải. Không cần ngạc nhiên thế đâu. - Mai Thần nhẹ nhàng nói.
- Ôi Vương… Ta không ngờ ngài lại đến đây… - Nữ thần Kon Chư Răng vẫn còn bồi hồi.
Nàng không nghĩ lần này bản thân lại có may mắn được hạnh ngộ cùng chàng.
- Tên khốn! Ngươi đứng lại cho ta! - Tiếng tên thủ lĩnh vẳng đến.
- Ha ha. - Mai Lang Vương liếc nhìn hắn, lắc đầu cười. Chàng cảm thấy hắn rất thú vị.
- Vương, chúng ta đang trốn chạy ư? - Nữ thần Kon Chư Răng đỏ mặt trước sự vui thích của chàng. Nàng khẽ hỏi, không biết hoàn cảnh hiện tại của bản thân như thế nào.
- Ừm. - Mai Lang Vương thư thái giải thích - Bọn phản loạn đang đuổi theo ta. Thật là, ta nghĩ chúng cũng có chút khả năng, nào ngờ lại tệ hại thế này.
Nữ thần e thẹn chạm tay lên môi, đôi mắt hạnh đào diễm lệ lay động - Vậy giờ… Chúng ta sẽ đi đâu?
- Hừm… Đi đâu nhỉ? Không thể cứ chạy mãi thế này. Ta sẽ nhử chúng ra nơi có địa hình thuận lợi hơn rồi xử lí chúng tại chỗ.
- … - Nữ thần Kon Chư Răng lặng im. Nàng ngả đầu vào lòng chàng, ôm chặt lấy cổ chàng.
Nàng hiện tại chỉ trông chờ vào chàng thôi.
Không hiểu sao, nàng cảm thấy rất an tâm khi đi cùng chàng.
- o-
Vút
Một mũi tên đồng xé gió lao đến, sượt qua vai áo Mai Thần.
- … - Mai Lang Vương sững lại, chàng không di chuyển nữa, đôi mắt nâu nhìn sâu vào con đường u tối bóng cây trước mặt.
- Vương. - Nữ thần Kon Chư Răng không hiểu chuyện gì đang diễn ra và vì sao Vương lại dừng.
Ngay lúc đó, thêm hàng loạt tiếng vút vang lên, Mai Lang Vương thoăn thoắt bế nàng chuyền qua cành cây này đến cành cây khác, sau mỗi bước chân của chàng đều có một mũi tên đồng lộ diện. Chúng cắm vào vị trí mà chàng đã từng đáp xuống một cách chuẩn xác và uy hiếp.
- Có mai phục! - Đôi mắt đẹp của nữ thần sáng lóe.
Mai Lang Vương bình tĩnh đánh mắt về phía sau, tiếng bước chân đang vang lên càng lúc càng gần, bọn phản loạn sắp kéo đến rồi.
Chàng lại nhìn về phía trước, ở đó cũng có địch đang chực chờ chàng lao đến để tấn công… Mai Lang Vương quyết đoán quay đầu, chàng không tiến lên nữa mà di chuyển về phía bên phải.
Mai Lang Vương vừa thoát đi thì tên thủ lĩnh đến. Hắn đã mất dấu chàng nhưng những mũi tên đồng để lại trên đường cho hắn biết chàng sẽ không đi về phía trước nữa.
- Đại nhân… - Tên thủ lĩnh cúi xuống, nhìn mũi tên đồng đang cắm trên cành cây.
Xem ra… Đại nhân đã bức tên Mai Thần kia chuyển hướng.
Hắn nhìn sang trái và phải, tên đó chỉ có thể đi về hai hướng này mà thôi. Tên thủ lĩnh suy tư, hắn đột nhiên nhận ra, nếu chỉ đuổi theo sau Mai Thần như thế này thì thật vô nghĩa.
- Thủ lĩnh! - Đúng lúc này thì một tên thuộc hạ dưới quyền hắn bỗng dưng xuất hiện. Kẻ ấy thì thầm vào tai hắn điều gì, khuôn mặt tên thủ lĩnh bỗng chốc sáng lên.
- Ha ha ha ha ha, ra vậy, đại nhân đã bố trí sẵn rồi sao?
Tên thủ lĩnh cười phá, thích thú và cuồng loạn, hắn đứng dậy, ra hiệu cho thuộc hạ lần lượt tản đi.