- o-
- Tâu bệ hạ, thần đã trở về rồi ạ. - Trước sân chầu ở thành Cổ Loa, Phù Đổng Thiên Vương quỳ xuống, cung kính bái lạy vua Hùng.
- Báo cáo đi, Gióng.
- Vâng. - Phù Đổng Thiên Vương tuân lệnh, chậm rãi chuyển sớ tấu của Mai Lang Vương cho hầu cận. Hầu cận mang sớ tấu dâng lên cho vua Hùng xem, bên dưới, Phù Đổng Thiên Vương giải thích thêm - "Vì sao lõi" hiện tại chỉ mới tròn mười ba, thật sự rất khó khăn cho Mai Thần. Hắn đề xuất thế này, bệ hạ thấy sao ạ?
Hùng Vương lướt đọc sớ tấu, đôi mắt hiền từ chùn xuống, ngài thở dài - Đành thôi, dù gì cũng còn đến một trăm năm.
- Vâng. Thần cũng đồng tình với quyết định của Mai Thần.
Hùng Vương đứng dậy, bước ra ngoài. Thánh Gióng phủ phục theo sau, các lạc hầu lạc tướng cũng cúi đầu, nối gót.
- Sức mạnh của tiên tổ tạm thời chóng đỡ Thần giới, mọi chuyện đi đến nước này cũng một phần do ta. Các khanh, có phải thời gian qua ta lầm lỡ quá nhiều không?
- Bệ hạ…
- Ta đã sai quá nhiều. Khi ta còn sống, nếu ta không chủ quan thì nước Văn Lang đâu mất? Giờ ở Thần Giới này ta cũng không thể sửa được tính chủ quan biếng lười của mình. Kết quả là khiến cho mọi chuyện trở nên thật tệ hại.
- Bệ hạ - Thánh Gióng kiên quyết nói - Không ai không mắc sai lầm. Quan trọng là thái độ khi đối diện với sai lầm đó. Phải dứt khoát sửa chữa lỗi lầm đến cùng. Chỉ cần ngài kiên quyết thay đổi thì ngài sẽ làm được thôi! Chúng thần mãi theo ngài!
- Gióng… - Vua Hùng quay sang, giọng nghẹn lại.
- Được rồi, các khanh lui đi.
- Vâng.
…
Buổi yết kiến kết thúc, Hùng Vương trở về phòng làm việc, viết một lá thư gửi cho An Dương Vương.
Thời gian qua ngài suy nghĩ rất nhiều. Cuộc đối đầu giữa ngài và An Dương Vương kéo dài như vậy… Thật sự là một điều không hay.
Tại sao cứ phải níu giữ những mối hận đó?
Tại sao cứ sống mãi trong quá khứ?
Mục đích quan trọng nhất của việc tồn tại không phải là đấu đá mà là trở nên tốt hơn ngày hôm qua. Ngài không muốn phí thời gian, sức lực vào những chuyện vô bổ nữa. Từ bây giờ ngài muốn cùng An Dương Vương bắt tay hòa bình. Hai người sẽ cùng cai trị Thần giới trong ấm no, thịnh vượng.
Hùng Vương tin rằng, chỉ cần ngài có thiện chí thì An Dương Vương cũng sẽ thấu hiểu thôi. Trước mắt ngài sẽ nói rõ với An Dương Vương về tình hình của "Vì sao lõi", hi vọng là ngài ấy sẽ cùng ngài sửa chữa sai lầm này.
…
Bên ao sen của Bản Thủ Thành, An Dương Vương ngồi trên bảo tọa, im lặng đọc thư của Hùng Vương. Trong thư là những lời rất chân tình. Hùng Vương bảo rằng ân oán bao nhiêu năm giữa hai bên kết thúc được rồi.
An Dương Vương nhìn hoa sen rực rỡ phía xa…
Ngài nào nghĩ Vua Hùng cũng có ngày đề nghị điều này…
Nỗi áy náy lại dâng tràn, mỗi lần nhớ đến chuyện của "Vì sao lõi" là ngài lại cảm thấy bản thân lầm lỗi và nóng vội.
Đáng lý ra ngài không nên làm vậy. Không nên vì chút mâu thuẫn xưa cũ mà gây ra nguy hiểm cho Thần giới. Chuyện đến nước này hoàn toàn là do ngài. Hùng Vương đâu hề có lỗi gì? Chỉ tại ngài mà thôi!
An Dương Vương tựa vào ghế dựa, nhắm mắt lại.
Ngài phải giải quyết chuyện này.
- Phong Xuân.
- Vâng. - Phong Xuân khúm núm quỳ xuống.
- "Vì sao lõi" đã được Mai Lang Vương đưa về Thần giới, hiện tại nàng chỉ là một cô bé mười ba. Chuyện chúng ta gây ra chúng ta không thể lảng tránh được. Ta ra lệnh cho các ngươi cùng Mai Lang Vương bảo vệ nàng, tuyệt đối giúp đỡ Mai Thần hết sức để mang nàng trở về bầu trời Phan Xi Păng.
- Tuân lệnh! - Phong Xuân ân hận thốt. Phong Đông, Phong Hạ, Phong Thu cũng quỳ xuống, khấu đầu.
An Dương Vương âu sầu thở ra, đứng dậy, bỏ vào trong điện.
Phong Thu ngẩng đầu nhìn bóng lưng uy vũ của ngài, đôi mắt bồ câu sầm xuống, u ám.
- o-
Phía nam dãy Trường Sơn có một khu rừng nguyên sinh thuộc địa phận của bốn tỉnh Gia Lai, Quảng Ngãi, KonTum, Bình Định. Đó là một khu rừng lớn, với độ che phủ cao nhất nước. Tại vùng điệm của khu rừng ở huyện K"Bang tỉnh Gia Lai, có một thác nước tên là Tơkơi Bukjai. Đây là thác nước hùng vĩ nhất của núi rừng Việt Nam.
Người cai quản khu rừng đó là một vị nữ thần, nàng tên là Kon Chư Răng. Trong quá khứ nàng đã từng có nhiều tên khác, nhưng do sự mặc định của dân chúng dưới trần hiện đại, tên của nàng được xác định là Kon Chư Răng. Thần cai quản thác Tơkơi Bukjai là em trai của nàng. Tên của ngài là tên của dòng thác "Bukjai". Hai chị em cai quản vùng đất này từ xưa đến nay, các tiểu thần, lão thần nhờ sự cai trị hiền hòa đó mà có cuộc sống rất yên bình.
Cạnh thác Bukjai có một ngôi đền, nữ thần Kon Chư Răng sống ở đấy, quanh nơi nữ thần cư ngụ, an ninh được thắt chặt và tiên khí dồi dào.
Tại một khu dân cư ven rừng.
- Gì cơ? Tiêu diệt khu rừng? - Một tên tiểu tiên nhếch cười, hắn tựa lưng vào tán đại thụ phía sau một cách ngạo mạng. Ánh nắng xuyên qua tán rừng rậm rạp, le lói chiếu xuống nền đất phủ lá dày, càng khiến cảnh vật trở nên âm u hơn.
- Phải. - Đối diện hắn, một người trốn trong áo choàng dài thụng cười đáp.
- Bao nhiêu? - Tên tiểu tiên dò xét người đó từ trên xuống dưới, ánh mắt hắn đảo liên hồi, hiểm độc như rắn rết.
Người mặc áo choàng không nói gì, chỉ giơ ra một túi tiền to bằng lòng bàn tay.
Tên tiểu tiên đón lấy, hắn sửng sốt vì độ nặng của thứ bên trong. Ánh mắt khinh khi lập tức biến đổi, trở nên thân thiết và ngoan ngoãn.
- Ối chà, thế nào? Ngài muốn khu vực nào? - Hắn chu đáo hỏi.
- Cả khu rừng. - Người đó cười mỉa - Đây là phần cho khu vực nhỏ ở phía bắc, hủy hoại càng nhiều thì sẽ nhận được càng nhiều. Trong vòng một tuần, hãy làm cho một nửa nơi này trở thành đất trống.
- Ha ha. - Tên tiểu tiên tung tung túi tiền trên tay. Hắn ra hiệu cho bọn đàn em phía sau, bọn chúng hiểu ý tiến tới, cả một nhóm tiểu tiên gồm mười tên lộ diện bên cạnh hắn. Tên thủ lĩnh khoanh tay, ngạo nghễ - Được. Một tuần sau hãy đem đủ số tiền đã cam kết đến.
- Ừm. - Người áo đen nhoẻn miệng, hắn kéo áo choàng xuống sâu hơn như để che kín bản thân thật kĩ dù ngay từ đầu đã chẳng ai nhìn thấy bất kì góc nhỏ nào trên người hắn.