Nhờ có những gợi ý của Bạch Sứ mà Sao đã dần hiểu ra ý nghĩa của việc rèn chữ. Rèn chữ, chẳng qua là để kết nối thế giới nội tâm với những kí tự mà thôi. Cốt yếu không phải vì đạt được chữ đẹp hay được khen mà cốt yếu chính là nuôi dưỡng tâm hồn.
Khi em hiểu được như vậy, em cũng trở nên nhẫn nại hơn. Sao không còn ghét bỏ cây bút lá tre phiền phức hay lọ mực lắm chuyện nữa, cũng không còn thành kiến với vết chai trên tay.
Em nhún bút thanh thoát hơn, biết tỉ mỉ xếp đặt vị trí của lọ mực để bản thân không vướng víu khi viết…
Mỗi khi vết chai trên tay đau vì viết quá nhiều, Sao lại chỉ cười xòa. Đây chính là kết quả của việc miệt mài rèn luyện. Tay càng đau, chứng tỏ là em càng chăm chỉ. Vì vậy, Sao rất tự hào.
Chữ của Sao càng lúc càng trở nên đẹp hơn, tuy không phải đẹp đến mức long lanh lóng lánh vì dù sao em cũng chỉ mới rèn luyện trong thời gian ngắn nhưng chí ít nét chữ đã trở nên có thần hẳn, chúng không còn ngắn ngủn hay ngoằn ngoèo như giun nữa mà bước đầu đã trở nên ngay hàng thẳng lối, chuẩn mực hơn trước.
Mai Lang Vương vô cùng bất ngờ với sự tiến bộ thần kì này. Chàng vốn nghĩ em sẽ mất ít nhất một năm để rèn chữ thành công nhưng không ngờ Sao lại hiểu vấn đề nhanh đến vậy.
- Em tiến bộ nhanh lắm. - Chàng gấp quyển vở lại, nhìn Sao dịu êm, đáy mắt ẩn hiện ý cười.
- Dạ… - Sao không dám nhìn chàng dù em đang xúc động đến run lên. Sao sợ mình sẽ ngượng chín mặt mất. Được chàng khen khiến em xấu hổ.
- Đến đây. - Mai Lang Vương đặt quyển vở lên bàn rồi vẫy gọi Sao.
Em vẫn im lặng, e thẹn bước đến, Mai Lang Vương kéo Sao đến gần hơn, em ngại ngùng ngồi xuống giường tre ngay bên cạnh chàng.
- Có đau không? - Mai Lang Vương nắm lấy tay Sao, xoa lên vết chai trên ngón tay.
- Không ạ. - Sao lắc lắc đầu.
- Ngốc nghếch. - Chàng cau mày, thở dài - Đau lắm đấy, đừng tưởng ta không biết.
Sao nghe vậy, những nét chữ trên mấy mảnh giấy của Bạch Sứ lại hiện về, em không nhịn được, phì cười.
Đúng ha… Mai Lang cũng phải luyện chữ…
Cô bé nắm tay chàng, giở ngón giữa của bàn tay phải lên, đúng là ở đó cũng có một vết chai.
- Em thấy chữ của ngài luyện lúc nhỏ rồi. - Sao nói.
- Gì chứ? - Mai Lang Vương cau mày lại.
Sao vẫn cười dịu dàng, giọng nhỏ nhẹ như đang thì thầm - Chị Bạch Sứ cất lại rất nhiều trang luyện chữ của ngài. Hơn một tuần trước, chị lấy cho em xem. Chữ của ngài ban đầu xấu thật đấy, còn xấu hơn cả chữ của em nữa. Ngài có lẽ phải cố gắng rất nhiều… Để có được nét chữ như ngày hôm nay, ngài cũng phải thức đến khuya để rèn luyện đúng không?
Mai Lang Vương day trán.
Tất cả những gì Sao nói chàng chú ý nhất là câu "Bạch Sứ cất lại rất nhiều trang luyện chữ của ngài. Hơn một tuần trước, chị lấy cho em xem."
Thảo nào lúc đó chàng kiểm tra lại mấy quyển vở luyện chữ trước khi đem cất thì phát hiện có một vài trang đã bị ai đó xé đi cẩn thận… Việc này khiến chàng suy nghĩ trong một thời gian dài, tuy nhiên, vì là chuyện nhỏ nhặt nên cũng không thể hỏi mọi người được rồi cuối cùng chìm vào quên lãng luôn…
Hóa ra là Bạch Sứ…
- Mai Lang, khi ngài luyện chữ, ngài nghĩ gì vậy? - Cô bé bất chợt ngẩng lên, hỏi.
- Nghĩ gì à… - Mai Lang Vương trầm tư - Lúc đó ta vừa tròn ba trăm hai mươi tuổi. Tự dưng thần giới ra quy định bắt các vị thần phải làm quen với chữ quốc ngữ mới. Ta khi ấy cũng giống như Lãm, đã quen với Hán tự rồi, bỗng dưng bị bắt phải chuyển qua loại kí tự lạ lẫm như vậy… Ban đầu cảm thấy rất bức bối.
- Ra vậy… - Sao nhớ lại những nét chữ xấu xí rồi so sánh với tâm trạng của mình. Đúng là mang tâm trạng khó chịu thì không thể viết chữ đẹp được.
- Rồi sau đó? Điều gì đã khiến ngài có được những nét đẹp đẽ nhường ấy?
Mai Lang Vương nhìn Sao, tay khẽ vuốt ve một lọn tóc đen mềm mại. Tóc của Sao nay đã dài hơn, có thể thắt bím được rồi.
- Khi đó, có người bạn đã gửi cho ta một tập thơ, đó là thơ của những thi sĩ phàm trần sống vào thế kỉ hai mươi. Thứ thơ mà họ viết khác với những bài thơ mà ta từng đọc, tình cảm, ngôn ngữ, cách gieo vần và cả thế giới nội tâm đều khác biệt. Lúc đó ta nhận ra chữ quốc ngữ không phải như ta vẫn nghĩ, nó là một hệ thống chữ tinh tế, tươi mới, nó đi vào thơ ca và tạo nên ánh sáng rực rỡ. Ta vừa luyện chữ vừa thầm ngâm những âm thơ ấy trong lòng, non xanh nước biếc quê hương rỡ ràng hiện ra trong tâm trí, ta đã có được những nét chữ đẹp từ lúc nào không hay.
- Em hiểu rồi. - Sao cười.
- Có lẽ em cũng như vậy nhỉ? - Mai Lang Vương chóng cằm.
- Vâng.
- Em nghĩ gì khi viết?
- Những bức tranh ạ.
- À… Nói đến tranh… - Mai Lang Vương chợt nhớ ra điều gì đó.
- Sao ạ?
- Không có gì đâu. - Nhưng chàng đã lảng tránh đi, không nói nữa. Sao sau đó cũng không nghe chàng nhắc gì đến vấn đề dang dở ấy nữa.
- o-
Thêm một tháng nữa trôi qua và Sao tiếp tục được học về cách ghép âm. Kể từ sau việc rèn chữ, Sao chú tâm vào việc học hơn, vì vậy em tiến bộ nhanh hẳn, hầu hết các âm và vần đều có thể ghép được, đọc được.
Duy chỉ có một âm duy nhất mà Sao không thể đọc đúng. Đó cũng là âm đã tạo nên nỗi ám ảnh cho em, khiến em bị Mai Lang Vương chỉnh đi chỉnh lại…
Âm "tr"…
- Đọc lại cho ta nghe nào. - Mai Lang Vương ngồi trên giường tre, khoanh tay nghiêm nghị, giọng cũng rất nặng nề.
- "Chờ"! - Sao hét lên.
- Không phải, phải uốn lưỡi lên, là "Trờ".
Sao nhắm tịt mắt, siết chặt tay, cố gắng chạm đầu lưỡi lên vòm họng trên rồi uốn lưỡi ra thật mạnh - "TRỜ"!
- Đúng vậy. - Mai Lang Vương nheo mắt, mày nhíu vào nhau - Đọc cho ta từ này: Trò chơi.
- Chò chơi! - Sao lặp lại ngay tắp lự.
- … - Mai Lang Vương bất lực im bặt.
Sao thấy chàng im như vậy, suy nghĩ hồi lâu rồi rụt rè thốt - Chò Trơi ạ!
Mai Lang Vương đỡ trán.
Sao không bao giờ phát âm đúng "tr"
- Ta đã rèn cho em cách phát âm "tr" suốt ba ngày rồi, em không có chút tiến bộ nào cả. Em đã tiếp thu mọi thứ rất tốt cho đến thời điểm này, vậy tại sao với âm ấy em lại cứ mắc sai lầm thế hả? - Mai Lang Vương thất vọng nói.
- Em… - Sao cảm thấy người mình như muốn tan ra trước vẻ mặt thất vọng của chàng, cô bé cúi gằm mặt xuống, nhìn như đóng đinh vào hai chân.
Những ngón chân bé nhỏ ngọ nguậy…
Sao thật sự muốn tìm cái lỗ chui xuống.
- Nói đi, tại sao em cứ phát âm "tr" là "ch" vậy? - Mai Thần truy vấn. Chàng nghĩ rằng chắc chắn phải có vấn đề nào đó, bởi Sao vốn là cô bé thông minh. Hai âm đó cũng đâu khó phân biệt hay phát âm? Vì thế chàng cho rằng Sao có lí do riêng để không đọc đúng chúng.
Lí do đó có lẽ đã trở thành một loại thành kiến, khiến em không thể tiếp cận với cách đọc đúng.
Sao suy nghĩ hồi lâu, đắn đo mãi, cuối cùng cũng mạnh dạn đáp - Là vì em thấy chúng không có sự khác biệt ạ…
- Gì cơ? - Mai Lang Vương nhìn em trừng trừng.
Sao kiên định gật đầu với chàng, đáp chắc chắn - Thật sự em cảm thấy hai âm đó không có gì khác biệt. Tại sao lại phân ra "tr" và "ch" chứ? Em thấy điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Đọc âm "tr" thật khó khăn, cứ phải uốn lưỡi rườm rà. Âm "ch" đơn giản biết bao, tại sao không loại bỏ âm "tr" đi và để âm "ch" thay thế hết những từ bắt đầu từ "tr"? Như vậy thuận tiện rất nhiều đấy ạ!
- … - Mai Lang Vương không biết nói gì hơn với suy nghĩ của Sao.
Chàng bắt đầu cảm thấy không hài lòng với em. Bắt đầu cảm thấy Sao là đứa trẻ khó dạy bảo.
- Thật không còn gì để nói. - Mai Thần bực dọc đứng lên.
Sao sợ sệt nhìn chàng, em không biết mình đã nói gì khiến chàng trở nên tức giận như vậy.
- Hôm nay em phải đọc đi đọc lại âm "tr" cả buổi trưa. Ta sẽ nhờ Bạch Sứ đến giám sát, hãy đọc cho đến khi nào em quen với việc uốn lưỡi.
Sao phụng phịu má.
- Đừng làm vẻ mặt đó với ta, em bướng bỉnh lắm. Ta không thích những đứa trẻ bướng bỉnh chút nào. - Mai Lang Vương lạnh nhạt nói.
Sao nghe những lời của chàng mà sóng lưng lạnh toát.
Đầu em quay vòng vòng, cảm giác choáng váng, bàng hoàng.
Em đứng trơ ra nhìn chàng hồi lâu, không thể lắp bắp được lời nào cả. Tại sao khi Mai Lang nhìn em bằng ánh mắt lạnh lẽo đó, em lại thấy sợ hãi như vậy?
Giống như… Vừa đánh mất điều gì rất rất quý giá.
Sau khi khiến Sao rơi vào trạng thái hoang mang tột độ, Mai Lang Vương liền quay đi. Chàng đi một cách dứt khoát như vậy một phần là vì giờ làm việc của chàng đã đến và chàng không thể nán lại bên em được nữa, phần khác là vì chàng vẫn còn khó chịu với thái độ học tập không cầu tiến của Sao.
Mai Thần lướt qua người Sao, rời đi mà không nói thêm bất kì điều gì.
Lần đầu tiên, Sao bị chàng đối xử lạnh lùng như vậy.