Mục lục
Mai Nở Dưới Sao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- o-

Ông Tư bà Tư đem thi thể cô Dịu và bé Sao trở về giao cho bà Ác, bà đùng đẩy không nhận vì cho rằng cô Dịu không phải là con dâu nhà mình. Cô Ngang ngoa ngoắt chửi rủa, bảo rằng bà Tư và ông Tư đã đem xui xẻo đến trước cửa nhà, còn anh hai Đen thì đưa hẳn cô bồ mới về để khẳng định rằng cô Dịu không phải vợ anh.

Cả làng xóm đều nhìn thấy rành rành bộ mặt thật của gia đình bà Ác, thế nên chẳng ai buồn đả động gì đến họ nữa. Mọi người chỉ thương cô Dịu hiền lành mà bạc phận nên mỗi người góp ít tiền lại mai táng cho cô.

Riêng bé Sao thì được bà Tư nhận nuôi. Bà Tư yêu bé vì là người tiếp xúc với bé ngay lúc chào đời. Bà cũng ưng vì đứa trẻ đẹp quá, con cái của bà đều đã lên thành phố làm hết, có đứa trẻ này ở nhà bầu bạn cũng vui.

Ông Tư bà Tư tuy không phải hộ giàu, nhưng nhà có vài công ruộng cũng đủ ăn. Cuộc sống ở quê thì tự cung tự cấp là chủ yếu, vì vậy nuôi thêm bé Sao cũng không phải là vấn đề.

Bé Sao lớn lên êm đềm trong vòng tay của bà Tư. Ngày ngày bà đều bế bé ra chợ làng. Ai ai nhìn thấy bé cũng tấm tắc khen là đẹp. Có người còn nhận định rằng, sau này lớn lên bé chắc chắn sẽ lấy được chồng đại gia hoặc không thì cũng thành siêu mẫu.

Trong trí óc của người thôn quê ấy, lấy được đại gia hay trở thành siêu mẫu là cái gì đó thật ấm êm sung sướng. Họ chỉ nhìn thấy hào quang và tiền bạc mà đâu nghĩ sâu xa nhiều.

Tư duy của bà Ác cũng không thể khá khẩm hơn, ban đầu bà không muốn nhận Sao, tuy nhiên, khi nghe thấy người trong chợ bảo rằng đứa bé này lớn lên sẽ có ích, có thể hái ra tiền thì đã đổi ý.

Bà ta báo với chính quyền địa phương rằng bà Tư cướp cháu của mình.

Bà Ác khóc ghê lắm, ôm chân ông xã trưởng mà khóc. Thế là ông dẫn theo những người lính trong văn phòng xuống nhà bà Tư, hỏi rõ sự tình.

Bà Tư đương nhiên không phải người hiền lành để bà Ác bắt nạt. Hơn nữa, chuyện xảy ra ở nhà bà Ác hôm đó có biết bao người chứng kiến. Người dân đều bênh vực bà Tư, ngay cả ông xã trưởng cũng biết bà Ác là người thế nào. Tuy nhiên bé Sao thì đích thị là con cô Dịu vợ anh Đen, nên ông xã trưởng cũng đành xử cho bé được về với gia đình ruột thịt.

Ngày trao bé Sao cho bà Ác, bà Tư khóc hết nước mắt.

Đứa bé xinh đẹp đang ngủ yên lành trong vòng tay bà, vừa lọt vào tay bà Ác thì liền khóc ré lên.

Bà Ác dỗ mãi Sao không nín, bà cấu véo bé rất mạnh. Bà Tư đau lòng, vội chạy đến đẩy bà ra nhưng bà Ác né tránh.

Bà Ác tức giận nói với bà Tư - Từ nay cấm mày đến gần cháu tao!

Bà Tư lau nước mắt, tức anh ách - Mày thương gì nó đâu? Mày có tiền nuôi nó không? Tại sao mày phải làm vậy?!

Bà Ác nghênh mặt lên - Tao thích!

- Mày! - Ông Tư thấy bà Ác kênh kiệu, kìm không được muốn giơ tay đánh bà ta nhưng người dân đã can lại.

- Ông Tư! Ông đánh nó làm gì? Nó lại ăn vạ đó!

- Hừ! - Ông Tư bực mình nghiến răng, bỏ đi không thèm chấp nữa.



Từ lúc theo bà Ác, bé Sao không còn mũm mĩm đáng yêu được như trước. Bé càng ngày càng gầy sộp đi, da đen nhẻm, lại ăn mặc bẩn thỉu.

Mắt bé lúc nào cũng đỏ hoe do khóc quá nhiều, ngày nào cũng bị cấu véo. Đã vậy bé còn bị bỏ đói. Trong nhà chẳng ai quan tâm đến bé cả.

Khi mới đem bé về, bà Ác cũng tự đắc lắm vì công nhận cháu mình đẹp hơn những đứa trẻ khác. Tuy nhiên, do bà không chăm sóc nên bé Sao càng lúc càng héo hắt đi, đến nỗi chẳng ai còn nhận ra bé nữa. Không còn lời khen nào dành cho Sao, không còn ai muốn ôm hôn bé khiến bà Ác giận dữ. Từ đó, bà cũng bỏ mặc bé, sự quan tâm lúc trước đã ít nay càng ít hơn.

Thế rồi chẳng biết bằng cách nào, Sao vẫn lớn lên.

Khi bé lên năm, người trên xã xuống vận động bà Ác cho bé đi học, nhưng bà Ác từ chối, bởi đi học thì phải đóng tiền.

Đối với những người như bà, học là cái gì đó rất cao xa. Thứ nhất, bé Sao là con gái, đâu phải cánh mày râu, học làm gì uổng phí? Thứ hai, học chỉ để có tấm bằng làm ông nọ bà kia, nhưng đầu tư nhiều mà lại lâu, biết bao giờ mới thu lợi được?

Ở Việt Nam này, học không phải để có kiến thức mà là để kiếm tiền. Mục tiêu của việc học không phải để nâng cao tư duy mà là để có tấm bằng xin việc làm. Chỉ có những gia đình có của ăn của để thì mới cho con đi học thôi, còn đối với gia đình như bà, học là gì? Có cần thiết không?

Đương nhiên là không. Thế nên Sao chẳng được đi học.

Mới sáu tuổi cô bé đã phải làm việc nhà, ra đồng mót lúa kiếm gạo, nhặt trứng vịt hay phải đi hái rau về bán kiếm vài đồng lẻ nuôi bà nội, bà cô và người cha cờ bạc.

- Con Sao! Mày ra đây! - Cô Ngang quát lên, xăm xăm xông tới túm lấy tóc Sao.

- Cô ba! Đừng đánh con mà! - Sao năn nỉ. Cô bé đang rửa bát sau nhà thì bị cô Ngang túm lấy, mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra và mình đã làm điều gì sai nhưng như một thói quen, Sao năn nỉ cô đừng đánh.

- Mày chừa đồ ăn cho tao ít thế hả?! Mày ăn bớt phải không?! - Cô Ngang vừa nói vừa dập đầu bé Sao vào cột nhà.

- Không ạ! Không ạ! - Sao rối rít nói. Cô bé còn chưa được ăn gì. Hôm nay hái không được nhiều rau nên bán chẳng được bao nhiêu tiền. Bà nội bảo cần mua chút đồ nên lấy hết sạch rồi. Sao chỉ còn đủ tiền mua hai quả trứng gà chiên lên. Chút thức ăn đó chỉ đủ cho cô Ngang ăn mà thôi.

- Mày còn chối hả?! Mới có từng này tuổi mà biết nói dối rồi! - Cô Ngang không quan tâm những gì Sao nói, cũng chẳng biết có phải do cô bé ăn hết đồ của mình hay không. Chả là sáng nay đang đi ngoài chợ thì cô gặp anh kia đẹp trai, đang định đến tán tỉnh thì bị con khác cuỗm mất, thế nên cô mới bực mình, về nhà gặp Sao ngồi đó, cơn giận bùng phát, cứ thế trút lên đầu bé thôi.

Cô Ngang đạp Sao xuống nhà. Cô bé suýt thì mất thở. Người Sao ốm tong teo, lại chưa ăn gì, nhận ngay một cước của cô Ngang thì chịu sao thấu.

- Thứ hư đốn mất dạy! - Cô Ngang tát tới tấp vào mặt Sao.

Sao chẳng biết gì cả. Cô bé chỉ thấy trời đất quay vòng. Những cái tát của cô Ngang như làm cô bé tỉnh táo hơn. Từ lâu, Sao đã không còn cảm thấy đau đớn nữa rồi. Những trận đòn roi này… Đã chịu quen rồi.

- Hừ! - Đánh cho hả giận xong, cô Ngang đứng thở phì phò.

Sao nằm trên đất, đầu tóc rũ rượi.

- Biến đi trước khi tao đánh mày thêm một chập nữa! - Cô Ngang quát.

Sao dù rất đau đớn nhưng vẫn gắng lê người dậy. Cô bé bụm lấy khóe môi, môi bị dập chảy máu. Sao không dám nán lại trước mặt cô Ngang thêm chút nào nữa, xiêu vẹo chạy đi.

Cô Ngang liếc xéo theo bóng dáng tả tơi của Sao.

- Thứ ăn hại! - Cô chửi rồi vào nhà ăn cơm.

- o-

- Hức! Hức! Hức! - Ngồi co ro dưới góc cây gáo ngoài ruộng, Sao khóc nức nở.

Cô bé vừa lau máu, vừa xoa mặt, vừa lau nước mắt.

Mặt cô bé lúc này rất rát, miệng thì đau buốt trong khi đầu nhức inh ỏi. Sao tựa đầu vào gốc gáo, rưng rưng nhìn trời. Cô bé chẳng biết cuộc sống địa ngục này sẽ kéo dài đến lúc nào nữa.

Bấy giờ, cây gáo đã trổ bông.

Những quả tròn vàng sậm nở chi chít hoa trắng li ti, tỏa hương thơm lừng.

Sao nhắm mắt, nghe hương gáo tràn sâu vào ngực.

Ngoài kia, gió thổi đồng lúa rì rào.

Đột nhiên ngón tay ươn ướt, Sao giật mình, nhìn sang bên cạnh. Mực chẳng biết từ lúc nào đã đến, chú dụi mũi vào tay Sao, đỡ tay cô bé lên cái đầu nhỏ.

- Ha ha - Sao khúc khích cười, vuốt ve Mực.

Cô bé ôm Mực vào lòng, đột nhiên tim lại nhói lên, Sao ôm Mực bật khóc.

- Mực à… Cảm ơn em luôn bên chị nha.

- Không có em chắc chị chết mất.

- Đừng bao giờ rời xa chị nhé.

- Chị ước rằng… Ngày nào đó chị có thể thoát khỏi nơi này, được tự do bay lượn trên bầu trời xanh ngời đó.

- Ẳng… - Mực rên lên bên tai Sao.

Chú liếm liếm lên vành tai nhỏ, như an ủi.

Sao mỉm cười.

Nắng xuyên qua tán gáo, chiếu rọi lên con đường đất nham nhở cỏ dại.



Nụ cười hồn nhiên nở trên gương mặt bầm dập của Sao dập dờn trong nước. Mai Lang Vương đứng lặng bên vại nước sau nhà, ngẩn người hồi lâu.

Thần Tình nhích lên một chút, hướng mắt vào mặt nước dập dờn trong vại. Nàng lắc lắc đầu, phe phẩy quạt, ngán ngẩm nói - Đó là "Vì sao lõi" ư?

- Phải. - Mai Lang Vương thả một đóa mai vào vại, hình bóng của cô bé kia dần tan biến. Chàng đi đến giường tre, ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà.

Thần Tình vui vẻ ngồi xuống bên cạnh chàng, mở tráp pháp lam lấy ra một miếng trầu. Nàng vừa nhai trầu nhóp nhép vừa thở than - Đang yên đang lành lại rơi xuống nhân gian nếm trải bao nhiêu đau đớn bẽ bàng làm gì? "Vì sao lõi" ngự trên Phan Xi Păng lâu quá, bị nắng chiếu đến mất trí rồi ư?

Mai Lang Vương không đáp lời nàng, chàng chỉ từ tốn uống trà.

Đôi mắt nâu chìm trong tư lự.

Ngay sau khi nhận được lệnh, chàng đã dùng thần lực để tìm kiếm "Vì sao lõi". Sự việc xảy ra ở Thần giới cũng chẳng bao lâu, nhưng do thời gian ở hai cõi thần - trần trôi đi khác nhau nên cho dù chỉ mới rơi xuống nhân gian, "Vì sao lõi" đã chuyển sinh thành con người và trải qua những năm tháng đầu đời.

Khi chàng tìm được nàng, nàng đã là Sao - sáu tuổi. Mai Lang Vương ước tính rằng, nếu ngay ngày mai chàng xuống nhân gian gặp nàng, thì nàng sẽ vừa tròn mười ba.

Độ tuổi này của nàng… Khiến chàng rất lo âu.

Nàng chỉ là một đứa bé… Chàng sẽ cảm động nàng thế nào đây?

Hơn nữa…

Chén trà trên tay chàng dừng lại vài giây.

Cuộc đời nàng lại quá đỗi đau khổ.

Mai Lang Vương chợt nhớ đến tuổi thơ của mình… Căn nhà sàn tối tăm và những ánh mắt nghi ngại…

Đôi mắt nâu mê hoặc từ từ nhắm lại.

Bên vườn, một vài đóa mai vô thanh rơi xuống. Tĩnh lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK