Tối hôm đó, Bạch Sứ đến tìm Mai Lang Vương và kể lại mọi chuyện cho chàng nghe. Mai Lang Vương nghe xong, đáy mắt đượm buồn.
Hôm sau, Sao không đến học.
Cô bé nằm lì trên giường, cũng không thức dậy giúp các chị chuẩn bị bữa sáng.
Khi Mai Thần hỏi đến, Bạch Sứ cười gượng nói với chàng rằng Sao bị ốm.
Tại khu của Sao…
- Hic, mỏi miệng quá… Miệng mình đau ê ẩm. - Sao trốn trong chăn, cuộn người lại, vừa xoa lên má vừa thút thít.
Khóe mắt cô bé đỏ hoe, đêm qua Sao đã khóc, em khóc không phải vì bị phạt phát âm "tr" liên tục, em khóc bởi vì… Mỗi lần nhớ đến vẻ mặt lạnh nhạt của Mai Lang là nước mắt lại không kìm được, ứa ra.
Sao ôm gối thẫn thờ.
Phải chăng Mai Lang đã ghét em? Bởi vì em quá ngu ngốc cho nên chàng không muốn ở cạnh em nữa?
Sao vùi mặt vào gối, bật khóc.
Vậy thì… Em không còn mặt mũi nào để đến học cùng chàng nữa…
Trong lúc em khóc nức nở một mình thì Mai Thần đến. Sáng nay, khi nghe Bạch Sứ bảo em bị ốm, chàng đã cố gắng sắp xếp công việc để đến xem sao. Bạch Sứ thấy chàng đến, cũng không tiện quấy rầy, nàng quay về khu của Hoa Tiên và nhắn với chàng rằng hãy chăm sóc Sao hộ nàng.
Mai Lang Vương khoanh tay, tựa vào cửa phòng nhìn em thật lâu.
Sao đang trốn trong chăn, vì vậy chàng không thể nhìn thấy em mà chỉ có thể thấy một gói chăn to tròn nằm chiễm chệ trên giường.
Mai Lang Vương nhìn ra cửa sổ. Giờ này đã quá trưa rồi, có vẻ em nằm nướng từ sáng đến giờ, hẳn là chưa ăn gì cả.
Chàng đi đến giường, ngồi xuống.
Vì niệm lót dưới giường không dày, cho nên dù chàng có ngồi ngay bên cạnh, Sao cũng không biết là chàng đã đến.
- Mai Lang ngốc nghếch! - Sao mắng, ôm gối quay người qua bên phải.
Khi em làm vậy, chân của em sẽ va phải người chàng. Mai Lang Vương bị chạm trúng vào cánh tay, dẫu vậy, chàng không hề lên tiếng.
- ? - Cuộc va chạm khiến Sao ngớ ra.
Cô bé mở chăn, tròn mắt nhìn ra ngoài. Khuôn mặt nghiêm nghị của Mai Thần đập vào mắt, khiến Sao chết đứng.
- Mai Lang! - Sao ré lên.
- Em vừa bảo ta ngốc nghếch? - Mai Lang Vương nghiêm sắc mặt.
- Em… - Sao nuốt nước bọt, nhưng rồi lại nhớ ra những chuyện không vui, em chẳng dám đối diện với chàng nữa. Sao trùm chăn kín mít, ôm gối trốn đi.
Mai Lang Vương bất ngờ với hành động của em. Chàng đặt tay lên vai Sao, giọng vẫn nghiêm nghị nhưng đã trở nên dịu dàng hơn - Ta nghe nói em bị ốm?
- Em không có ốm. - Sao lau nước mắt, nói.
- Vậy tại sao không đến học?
- Em không học nữa.
- Vì điều gì chứ?
- Em ngu ngốc lắm, em không học được đâu! Ngài cứ để em dốt đi, em cũng không bận tâm nữa!
- Chỉ vì không thể phát âm "tr" mà em quyết định trở thành kẻ dốt nát? - Mai Lang Vương lạnh giọng.
Hàn khí trong lời nói của chàng càng khiến lòng em đóng băng. Nội tâm Sao càng trở nên yếu ớt. Em không chịu được thêm sự lạnh nhạt nào từ chàng nữa…
Có lẽ chàng ghét em thật rồi. Một người hoàn mĩ như chàng sao có thể yêu thích một đứa nhóc vừa ngu ngốc vừa vô dụng chứ?
Sao co người lại, héo rũ.
Thế rồi Sao không chịu nói gì với chàng nữa, em cứ trốn trong chăn như vậy, mặc cho chàng có ngồi bên cạnh. Mai Lang Vương ở bên em thêm một lúc, bầu không im lặng vẫn cứ thế bao trùm, chàng không còn cách nào khác ngoài đành rời đi.
Dáng vẻ của Mai Thần lúc đó trông rất sầu não.
Những cây mai trong viện vì tâm trạng của chàng mà cũng trở nên kém sắc, nhợt nhạt.
- o-
Cả ngày hôm đó Sao không rời khỏi giường. Nhiều ngày sau nữa, em cũng không đến học. Mai Lang Vương cũng không nhắc nhỏm gì đến em. Chàng vẫn như cũ lao vào công việc của mình. Khi Lãm và những vị Hoa Tiên hỏi đến, chàng chỉ bình thản trả lời - Cứ để em ấy tự do đi.
Đúng vậy, cứ để Sao tự do…
Mai Lang Vương cố gắng chấp nhận.
Chàng ngồi trên bàn làm việc trong phòng, nhìn chiếc hộp gỗ nhỏ đặt trên bàn đến thẫn thờ, lòng không ngừng lặp đi lặp lại: "Để cô bé được tự do".
Mai Lang Vương kéo chiếc hộp đến gần. Đây là một chiếc hộp bình thường, chàng lấy nó từ chỗ của Ưu Liên. Chàng vốn không có thói quen sử dụng những chiếc hộp như thế này, tuy nhiên, do mấy hôm trước vô tình có được một vật quý nên chàng đã đi tìm thứ gì để bảo quản nó và Ưu Liên đã mang đến cho chàng chiếc hộp này.
Mai Lang Vương mở hộp ra.
Bên trong là một mảnh giấy còn mới.
Chàng mở mảnh giấy ấy, vừa nhìn thấy hình ảnh bên trong lòng liền trở nên thư thái. Đây là bức tranh vẽ thỏ của Sao. Chàng đã từng thấy em vẽ thỏ trên đất trong đêm lễ hội ở Kon Chư Răng, lúc đó quả thật rất tò mò. Thế rồi mấy hôm trước, chàng vô tình nhặt được bức vẽ này, nó rơi ra từ vở tập viết của Sao và chàng đã âm thầm giữ lại.
Những chú thỏ trên trang giấy rất lạ lẫm.
Mặc dù không giống thỏ trong hình dung của chàng nhưng nhìn dáng điệu, chàng có thể cảm nhận được sự tươi vui.
Có lẽ trong tâm trí của Sao, thiên nhiên luôn vui vẻ như vậy.
Cô bé có lẽ muốn sống một cuộc sống tự do, không gò không ép, ngây thơ hồ hởi hệt như những chú thỏ này chăng?
Mai Lang Vương nhìn như mất hồn vào trang giấy.
Tại sao chàng lại lưu giữ bức tranh này?
…
Trong phòng, Sao đang ngồi trên bàn học, chậm rãi viết chữ.
Nét chữ của em cho đến lúc này đã trở nên mềm mại hơn, trong sáng, tinh tươm.
Mặc dù nói với Mai Thần rằng bản thân sẽ không đi học nữa nhưng Sao vẫn luyện chữ mỗi ngày. Em cũng luyện cả việc phát âm "tr", "ch", luyện một cách bí mật mà không để ai biết.
Kể từ khi Sao không đến chỗ Mai Thần học, em cũng từ chối luôn việc đến khu của chàng. Sao vẫn phụ giúp các chị làm việc nhà như cũ, tuy nhiên hễ các chị nhờ em đi đến khu của Mai Thần làm gì là Sao lại từ chối ngay.
Dần dà, Ưu Liên cũng không để Sao phải va chạm với Mai Lang Vương nữa.
Em vì vậy không còn phải giáp mặt với chàng.
Mai Lang Vương dường như cũng không muốn gặp Sao. Nhẩm tính thì cũng hơn năm ngày rồi em không gặp chàng, chàng cũng chẳng hỏi han gì, có lẽ đã chán ghét em đến cực điểm rồi.
Sao thoáng khựng lại.
Một giọt nước mắt rỏ xuống trang giấy, khiến mực loang ra.
Mai Lang… Không còn cần em nữa…
Sao bưng mặt, òa khóc.
Tính cách của Sao rất kì lạ. Rõ ràng không muốn bị Mai Thần ghét bỏ nhưng lại chẳng dám đối mặt với chàng. Rõ ràng khi gặp chàng, chỉ cần thành tâm nói một câu "Em biết sai rồi, em sẽ cố gắng phát âm thật tốt, xin ngài đừng ghét bỏ em" thì chàng sẽ nguôi giận, nhưng lại chẳng nói.
Những lời yếu đuối đó thật khó bộc bạch…
Cuối cùng nó cứ đọng lại trong lòng, cùng với lỗi lầm, khiến chuyện càng lúc càng trở nên tệ hại.
Sao nằm dài ra bàn, vẽ trong vô thức…
Lần này em không vẽ thỏ nữa, Sao vẽ một đóa hoa mai.
- Chị Sao! - Tiểu đồng bất ngờ chạy vào gọi.
- Chị đây? - Sao ngẩng lên, ngạc nhiên. Lần đầu tiên em thấy tiểu đồng gọi mình vào lúc muộn thế này.
- Vương đang đợi chị ở gian ngoài. - Tiểu đồng nói.
- Gì… Chứ? - Sao kinh ngạc. Mai Lang đích thân đến đây ư? Vào lúc tối muộn thế này???
…
Sao lau nước mắt, chỉnh trang lại quần áo đầu tóc rồi rụt rè ra gặp chàng. Từ trong cửa buồng lén đưa mắt nhìn, Sao có thể thấy rõ, Mai Thần đang ngồi ngoài tràng kỷ, chờ đợi.
Vì giờ này cũng khuya rồi nên Mai Lang Vương không ăn mặc chỉnh chu như ban ngày. Chàng mặc một bộ áo dài màu trắng với chất vải trơn, nhẹ và rộng hơn bình thường. Đầu cũng không đội khăn. Mái tóc đen dài tuyệt đẹp vì vậy thoải mái buông lơi. Trông chàng tuấn tú đến mị hoặc.
Sao nghe tim mình đánh thình thịch.
Em trốn vào cửa buồng, nắm lấy một dải màn bằng sợi gỗ, bồi hồi.
Đây là lần đầu em thấy Mai Lang Vương ăn mặc như vậy. Sao vốn quen với hình ảnh chỉnh chu của chàng khi đội khăn đóng, mặc áo dài cầu kì. Em chưa từng thấy chàng xõa tóc, cũng không nghĩ tóc của chàng lại dài và đẹp như thế.
Mái tóc đen huyền đổ xuống vai, khiến đôi mắt nâu và chiếc mũi cao càng trở nên nổi bật. Bình thường trông chàng nghiêm trang là thế, ai mà nghĩ, khi xõa tóc chàng lại trở nên phong trần, tuấn lãng nhường này.
Những sợi gỗ bị Sao kéo khẽ đung đưa. Chúng tạo nên âm thanh khe khẽ. Mai Lang Vương nghe động, đôi mắt nâu chậm rãi liếc nhìn. Sao trốn sau cửa buồng, biết chàng đang nhìn về phía mình, tim càng đập như trống.
- Sao. - Chàng lên tiếng.
- … - Em không bước ra, tay chỉ buông dải màn gỗ xuống, khiến chúng va đập làm vang lên tiếng tinh tang.
- Ta muốn gặp em. - Chàng tiếp tục nói.
Đến lúc này thì Sao có muốn trốn cũng không được nữa. Lời nói của chàng đã vỗ về tâm hồn em.
Sao bước ra, đứng nép một bên, không nhìn chàng.
Mai Lang Vương tựa vào ghế, nhìn em chăm chú, đáy mắt dập dờn như sóng.
Cuối cùng cũng gặp được em…
Lòng chàng nhẹ hẳn đi.
Năm ngày qua, chàng chỉ biết nhìn bức tranh với những chú thỏ đơn điệu ấy, càng nhìn chàng càng thấy lòng trống trải, hệt như lúc ở Kon Chư Răng, khi em đi cùng Bukjai…
Thế rồi, chàng nhận ra, chàng muốn gặp Sao.
Chàng muốn nhìn thấy Sao, không phải bức tranh này.
- Đến đây. - Mai Lang Vương theo thói quen, vẫy tay gọi.
Sao tiến lại, cũng theo thói quen, ngồi xuống bên cạnh chàng.
Mọi hành động của cả hai đều quen thuộc.
Họ đã luôn gần nhau đến thế, đã luôn hiểu nhau đến thế…
- Em có vẻ gầy đi. - Mai Thần quan sát Sao hồi lâu, đột nhiên nói.
- Không có, em vẫn vậy thôi. - Sao lắc đầu.
- Em vừa khóc? - Chàng nâng mặt cô bé lên, truy hỏi.
Sao tránh ánh mắt chàng, nhìn sang bên trái, mặt đỏ lựng - Do em buồn ngủ nên mắt đỏ đấy.
Mai Lang Vương im lặng không nói gì thêm. Chàng vốn hiểu rõ Sao, cô bé lúc nào cũng không nói thật lòng mình. Có lẽ Sao quen với việc chịu đựng một mình… Đôi mắt nâu sầm xuống… Cũng giống như chàng vậy… Vì chỉ có thể chịu đựng một mình mà thôi…
Đối với những người có nỗi tổn thương sâu sắc trong lòng thì việc cởi mở với người khác cũng là cực hình.
- Ta hiểu rồi. - Chàng ôm lấy em từ phía sau.
Mái tóc của chàng rũ lên vai Sao, lay động nhè nhẹ.
Sao không hiểu ý của chàng. Đợi một chút, Mai Thần tiếp tục nói thêm - Ta sẽ không bắt em học nữa, nếu em không thích thì thôi.
- Ngài không bắt em học?
- Phải.
- Không bắt em rèn chữ?
- Phải.
- Ngài đến đây để nói với em điều đó thôi ư?
- Đúng vậy.
Tâm tư của Sao vỡ vụn… Thì ra Mai Lang thật sự không muốn gò ép em. Sao nhìn xuống vai, nhẹ nhàng chạm vào một lọn tóc của chàng.
Ngài ấy đã đi đến tận đây vào lúc tối mịt chỉ để nói rằng sẽ không bắt mình học nữa… Có lẽ với ngài ấy mình thật sự hết thuốc chữa… Có lẽ ngài ấy không còn hi vọng gì ở mình. Cảm thấy rằng dù mình học hay không cũng không quan trọng.
- Được rồi, ta chỉ muốn nói điều này thôi. - Một chốc sau, Mai Thần rời em ra, nhẹ nhõm nói.
Lòng chàng hiện tại rất êm đềm, khi được nhìn thấy Sao, chàng cảm thấy tâm trạng trở nên thư thái hẳn, đêm nay chắc chắn chàng sẽ ngủ rất an giấc.
Mai Lang Vương chúc Sao ngủ ngon và trở về khu của mình. Sao đứng ngoài cửa tiễn chàng, chỉ thấy bóng dáng cao lớn thanh nhã và mái tóc dài vờn bay cứ thế dần xa nơi hiên nhà bàng bạc ánh trăng.
Chàng đi như vậy, không biết đã để lại phía sau một nỗi lưu luyến.
Sao mang theo hình bóng chàng chìm vào cơn mơ, giọng nói và dáng vẻ anh tuấn ấy cứ lặp đi lặp lại trong giấc mộng.