- o-
Nùng Tậu cho phép Sao nghỉ ngơi đến khi nào vết thương lành hẳn thì thôi. Trong thời gian đó, chàng ta không bắt em hầu, tiền lương cũng không bị trừ. Sao chỉ cần nghe đến ba chữ "không trừ lương" là em đã thở phào rồi. Giả như Nùng Tậu bảo trừ, thì cho dù có mệt em cũng gắng hầu chàng ta.
Hai ngày sau cuộc thử nghiệm, Sao thấy chân đã đỡ hơn trông thấy. Một là vì thuốc trị thương của Nùng Tậu rất tốt, hai là, kể từ sau khi khởi động được sức mạnh, Sao cảm thấy cơ thể khỏe hơn bình thường rất nhiều, vết thương cũng lành lặn nhanh hơn.
Đến bây giờ thì em mới dần có cảm giác mình thật sự là "Vì sao lõi". Trước đây khi Mai Lang Vương bảo với em rằng em chính là báu vật của cõi thần, em đã đôi lần hoài nghi. Thật ra Sao không phải không tin chàng, em chỉ không tin vào chính mình, nhất là khi em còn là một kẻ yếu ớt dễ bệnh vặt nữa.
Khi đã cảm thấy khỏe tương đối, nhân lúc Nùng Tậu vắng nhà để đi làm những chuyện riêng tư của chàng ta, Sao đã tập luyện việc kiểm soát sức mạnh. Em nhớ đến những gì mà Nùng Tậu nói đêm đó, nhận thấy lời khuyên của chàng ta rất đúng, rất hợp ý em. Mặc dù em đã tìm thấy chìa khóa để mở hộp sức mạnh của mình nhưng vẫn chưa hoàn toàn điều khiển được nó. Em vẫn chưa biết cách điều tiết sức mạnh, tạo ra các chiêu thức và quan trọng hơn, em chỉ biết dồn hết tất cả sức mạnh để tạo nên kén tơ rồi sau cùng lại mệt lử vì để sức mạnh thất thoát quá nhiều.
Em phải học cách kiểm soát sức mạnh của mình, sử dụng nó một cách thuần phục và thông minh hơn, bởi vì nó có hạn.
Mỗi lần khởi động nó, em sẽ rất mệt mỏi.
Thời gian đầu tiên, Sao luyện tập cách kêu gọi sức mạnh. Trong những lần khởi động sức mạnh trước đây, em toàn sử dụng nó trong lúc bị động. Em sử dụng nó mà chẳng biết tại sao lại sử dụng được nó. Giờ thì em đã biết rồi, dẫu vậy, em phải biến điều đó thành một kĩ năng. Phải làm sao mà, chỉ cần giơ tay lên là em có thể gọi sức mạnh của mình ra chứ không phải đợi cái chết cận kề rồi mới sử dụng được nó trong vô thức nữa.
Tuy nhiên, đó quả là thách thức với Sao, bởi vì khi em nhắm mắt lại, nghĩ đến bầu trời tinh tú và thốt lên "Sao". Em lập tức gọi ra kén tơ khổng lồ. Cái kén óng ánh đó tạm thời có thể xem là tuyệt kĩ của em, tuy vậy nó ngốn rất nhiều sức mạnh và mỗi lần gọi ra nó, em lại phải nằm thở một thôi một hồi.
Sao luyện tập suốt mấy ngày trời, không có chút khả quan nào. Sức lực của em bị rút cạn khiến cho vết thương ở chân lâu lành hơn. Nùng Tậu đợi mãi chẳng thấy em đi lại được, chàng ta bắt đầu cau có. Chàng ta chán cái cảnh phải ăn hoa quả rừng hay ăn mấy món dở tệ mà chính bản thân chàng ta nấu ra rồi.
Đến ngày thứ bảy, trong một lúc nằm vắt tay lên trán suy nghĩ thì Sao chợt thức tỉnh. Em "a" lên một tiếng, bật dậy. Nùng Tậu đang uống rượu bên vách phòng nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của em, chàng hơi quay mặt sang. Sao giơ tay ra, trong đầu nghĩ đến một ngôi sao, lập tức lòng bàn tay em bừng sáng, một vì tinh tú lấp lánh nở rộ trên tay.
- Thì ra là vậy! - Sao vui mừng kêu lên.
- Gì hử? - Nùng Tậu ngậm chén rượu, nhăn mặt nhăn mày khó hiểu.
- Sức mạnh sẽ được điều tiết thông qua "bức tranh" trong đầu em. - Sao phấn khởi nói.
- Bức tranh?
- Vâng, nếu em nghĩ đến một ngôi sao, thì sức mạnh sẽ hiện hữu dưới cấp độ một ngôi sao, còn nếu em nghĩ đến bầu trời tinh tú, thì sức mạnh sẽ hiện hữu dưới dạng kén tơ. - Sao nói.
Em vừa dứt lời thì lập tức một kén tơ khổng lồ xuất hiện và nuốt chửng một phần nhà. Cả hai sững sờ, chén rượu đang đính trên môi Nùng Tậu rơi bộp xuống, vỡ thành hai mảnh.
- Em… Xin lỗi… Ạ… - Sao lấm lét nhìn Nùng Tậu, cười hối lỗi. Ban nãy, trong lúc giải thích, em đã lỡ để trí tưởng tượng bay đi một chút.
Nùng Tậu nhìn căn nhà mà mình kì công dựng lên nay chỉ còn một nửa, nắng trưa phủ chiếu sáng lóe rực trời, cột trơ xơ xác, mắt trợn lên, giá mà lấy bát hứng bên dưới thì không chừng mắt của chàng ta sẽ lọt hẳn xuống bát.
Chàng ta không nói tiếng nào, chỉ ngồi đó nhìn khoảng không trống trải. Sao gãi gãi má, cười gượng, hết nhìn chàng ta rồi lại nhìn cái hố mà mình tạo ra.
Từ ấy, Nùng Tậu phải sửa chữa lại căn nhà, vì Sao khiến chàng ta phải lao động cho nên chàng ta không để em yên. Nùng Tậu bắt em đốn cây cho chàng ta, còn chàng ta thì chỉ đẽo các chi tiết. Sao không phàn nàn, em cũng muốn vận dụng sức mạnh của mình nên rất hăng hái.
Sao gọi ra hai điểm sao, khi chúng vừa được triệu hồi, chúng lập tức kết nối với nhau bằng một sợi tơ ánh sáng. Sợi tơ ấy đi đến đâu thì nơi đó lập tức sẽ bị cắt đứt. Vết cắt vô cùng bén gọn, sắc hơn cả bảo kiếm. Ban đầu, Sao chỉ biết dùng hai điểm sao đó để đốn cây, nhưng về sau, khi đã thuần phục các kĩ năng, em không còn gọi ra hai điểm nữa mà gọi ra cả một chùm sao lớn, bao bọc quanh những cái cây mà em định đốn rồi kết nối các sợi tơ giữa chúng lại. Thế là ầm ầm, em đốn được hàng tá cây chỉ trong một lần sử dụng sức mạnh. Em đã biết cách tiết kiệm năng lượng của mình rồi.
Khi em thuần phục, Nùng Tậu không cho em đốn cây nữa, bảo rằng đã đủ dùng. Chàng cũng dựng xong ngôi nhà mới, với số cây mà em đốn, chàng dựng được ngôi nhà lớn hơn. Ngôi nhà được xây theo kiểu nhà sàn ba gian. Gian bên phải là phòng em, gian bên trái là phòng của Quan Lang. Riêng gian giữa, ngoại trừ là lối thông từ nhà trước ra ban công thì còn là nơi để cả hai tụ họp bàn bạc công việc. Ở đó có một bếp lửa, nó không những tiện cho việc sưởi ấm mà còn tiện cho việc nấu nướng.
Ngày thứ mười, vết thương ở chân em đã lành lại hoàn toàn. Sao không được nghỉ việc nữa, em phải quay lại hầu hạ Nùng Tậu. Quan Lang dường như rất thoải mái vì không phải tự lo bữa ăn, chàng ta cứ ngồi bên bếp lửa, nhịp tay lên đùi uống rượu và chờ em nấu nướng rồi mang đến tận nơi cho dùng. Sau một thời gian không được ăn những món ngon mà em nấu, chàng ta trở nên khá ngấu nghiến thức ăn.
Nùng Tậu chưa bắt em lao vào cuộc chiến với cá sấu Chớn ngay, chàng ta cho em một tuần để luyện tập nhuần nhuyễn các chiêu thức. Sao không bỏ lỡ một giây một phút nào, em luyện tập rất chăm chỉ. Bên cạnh đó, em cũng sưu tập nghiên cứu những loài thực vật trong khu vực vây kín này để gửi tài liệu cho Nhã Lang. Những "không gian vây kín" vốn là nơi mà các loại thực vật, động vật quý hiếm sinh sôi nảy nở, chính vì vậy ở đây có rất nhiều loài cây lạ với dược tính bất ngờ. Sao sưu tầm số cây ấy, lấy mẫu vật hoặc là vẽ chúng lại rồi gửi cho Nhã Lang. Chàng ta thì tra cứu thông tin về nó, nắm được tính chất thảo dược của nó rồi gửi kết quả về cho em. Cứ thế, hai người làm việc chăm chỉ cần mẫn, đến hết thời gian một tuần, Sao và Nhã Lang đã sưu tầm được số tài liệu đủ để tổng hợp thành một quyển sách thảo dược.
Qua thời hạn luyện tập, Nùng Tậu vác rìu, cùng em đi đến hồ Chớn. Chàng ta thả bè xuống hồ, đó là chiếc bè mà chàng ta kết bằng số gỗ dư em đã đốn được. Nùng Tậu không bắt em chèo bè, chàng ta sợ bè sẽ lật. Sao bám lấy cột bè, dù em đã quen với thứ phương tiện nguy hiểm này rồi nhưng vẫn rất sợ mỗi khi ngồi trên nó.
Khi ra giữa lòng hồ, Nùng Tậu ngoắc tay gọi em đến gần. Sao cẩn thận bước đến chỗ chàng ta, Nùng Tậu không nói không rằng đẩy em xuống hồ. Sao kinh ngạc, bị đẩy bất ngờ khiến em khá chới với. Tuy vậy, với kĩ năng bơi lội tuyệt vời, em nhanh chóng lấy lại cân bằng và ngoi lên.
- Quan Lang! - Sao không thể hiểu nổi chàng ta.
Nùng Tậu đưa tay lên môi, suỵt một tiếng. Sao im bặt, lắng tai nghe. Em cảm thấy mặt nước dường như đang dao động, những luồng nước to lớn đang ì ầm đổ về phía em, lướt qua tay, chân, đập vào ngực. Sao cảnh giác bơi ra xa.
- Grao!
Em vừa bơi đi thì lập tức một thân hình to lớn đầy những mảnh vảy sần sùi táp sượt qua chân em. Con Chớn há cái miệng to lớn đầy răng nhọn định táp em một cái nhưng bất thành. Nó vọt khỏi mặt nước khiến bao nhiêu hoa nước vỡ tung. Thân hình đồ sộ đổ ập xuống hồ nhanh như chớp, chỉ nghe một tiếng ầm lớn, con sấu đã mất hẳn rồi.
Nùng Tậu đứng trên bè im lặng quan sát mặt nước. Sao bấy giờ đã hiểu ý định của chàng ta, hóa ra là muốn em làm mồi nhử. Sao sớm đã không còn cảm xúc với kiểu hành động của Nùng Tậu rồi. Em đã không còn hi vọng những thứ đại loại như "tính người" hay "lịch thiệp" sẽ mọc được ra từ người của chàng ta nữa.
Chàng ta và người ấy cách biệt nhau một trời một vực.
Hiểu rõ được mục đích của Nùng Tậu khiến em dễ dàng phối hợp với chàng ta hơn, Sao không đứng yên một chỗ nữa, em nhàn nhã bơi qua bơi lại. Nùng Tậu thấy em hành động, môi nhếch lên vừa ý. Chàng ta nắm chặt rìu, cẩn trọng quan sát mặt nước, chỉ cần con Chớn lộ diện là chàng ta sẽ bổ rìu vào đầu nó ngay.
Nước bắt đầu chuyển động, những dòng nước đan xen hỗn loạn. Sao tập trung cảm nhận, sự va đập của các luồng nước quanh người em giúp em nhận định được vị trí của nó. Mặc dù Chớn tàng hình nhưng khi nó di chuyển, nó sẽ tạo ra những dấu vết. Chính những dấu vết đó sẽ tố cáo vị trí của nó, chỉ cần nắm bắt được các dấu vết thì sẽ lần ra nó thôi.
Sao dè dặt di chuyển, phải chuyển mình thật thông minh, làm sao mà vừa khiến Chớn không thể táp trúng lại vừa dụ dỗ được nó lộ diện.
- Đây rồi! - Sao mở lớn mắt.
Em lập tức lặn sâu xuống, lẩn tránh nhát táp trong chớp mắt. Con Chớn suýt nữa là táp trúng mặt em, may thay Sao tránh kịp. Nó vừa ngoi đầu lên thì Nùng Tậu cũng từ trên cao bổ rìu xuống. Lưỡi rìu sắc bén cắm xuyên qua trán nó.
Con Chớn giãy dụa, Nùng Tậu không rút rìu ra được vì da nó quá cứng. Con vật lật mình, nhào lộn liên tục. Nùng Tậu bị nó kéo theo, chàng ta đập phành phạch xuống nước cùng với thân hình khổng lồ của nó, tựa như cánh chong chóng đang quay dưới trời gió lớn vậy. Nùng Tậu vuốt mặt, lấy bớt nước đi. Chàng ta vận lực vào tay, nhảy bổ lên đầu Chớn, một chân đạp lên đầu nó, một chân đạp lên mõm nó, oai vệ rút rìu ra.
Con vật đau đớn lồng lộn, gầm um trời.
Nùng Tậu rút được rìu thì đạp lên đầu nó mà lấy đà, đáp lên bè. Chỉ có Sao là ở dưới nước, con vật thì điên cuồng, nó lao về phía em. Máu túa ra từ đầu nó khiến nó không còn có thể ẩn thân một cách hoàn hảo nữa, Chớn cũng chẳng buồn ẩn thân, nó cứ thế, há cái miệng rộng toạc ra và định nuốt chửng Sao.
Sao sợ hãi, em bơi vội nhưng không địch lại tốc độ của một con sấu đang điên loạn. Đã vậy, trong môi trường nước thì em đã thua nó một nửa rồi. Con cá lao đến và táp Sao, em nhắm mắt, cố gắng khởi động sức mạnh. Tuy vậy, do quá hoảng loạn nên em không thể tập trung tinh thần ngay, dù sao đây cũng là lần thực chiến đầu tiên của em.
Con sấu lao đến em và bất ngờ bị đánh bật qua một bên. Đòn đánh vào nó không mạnh lắm, chỉ vừa đủ chuyển hướng đầu của nó, khiến hàm răng khổng lồ hung bạo không thể táp trúng em mà táp trượt vào khoảng không. Sao không chú ý, em nhân cơ hội đó, gọi ra một ít dây tơ tinh tú và trói chặt con Sấu lại. Dù bị dây tơ của em siết nhưng nó vẫn không hề hấn gì, da của con Chớn còn dày hơn thân của những cây gỗ trong rừng kia nữa.
- Quan Lang! - Sao ra hiệu.