Phải biết Đông Phương Bạch là một người có trí tuệ tâm cơ rất tốt nhưng trước nay Ngô Chính luôn bắt nàng phải làm một người không hay biết chuyện gì đang xảy ra, nói đến cũng không phải là cảm giác gì dễ chịu cho lắm.
Cho nên ngoại trừ sự tồn tại của hệ thống quá mức khó tin, còn lại trong mọi việc Ngô Chính cũng không muốn giấu diếm Đông Phương Bạch, tốt hơn hết vẫn là để nàng biết được càng nhiều càng tốt, điều này không những tốt cho Đông Phương Bạch, cũng là giảm tải được rất nhiều áp lực cho Ngô Chính.
Trông thấy Đông Phương Bạch vẫn im lặng như vậy, Ngô Chính không khỏi nghi hoặc nói: “ Ngươi không có thắc mắc gì? ”
Thời điểm này là thích hợp nhất để Ngô Chính hảo hảo giải đáp nghi vấn trong lòng Đông Phương Bạch, hơn nữa nếu không giải thích lúc này đến khi bất ngờ phải rời khỏi thế giới này Đông Phương Bạch khó tránh khỏi sẽ có chút bỡ ngỡ.
Đông Phương Bạch phản ứng rất có chừng mực, thản nhiên quay sang nhìn lấy Ngô Chính đáp lời: “ Không có! ”
“ Như vậy thì tốt! ”
Đông Phương Bạch vẫn như thường lệ mọi khi không có gì bất thường, không khỏi để Ngô Chính cho rằng là mình nghĩ quá nhiều, đồng thời cũng phối hợp nói lời cho qua.
...
Một đêm vô sự phút chốc liền trôi qua, mặt trời lúc bấy giờ đã lên cao.
Bên ngoài căn phòng của Ngô Chính bỗng nhiên nghe tiếng “ cốc cốc ” gõ cửa, đồng thời giọng nói nam tử kêu lên đánh thức: “ Ngô Chính huynh đệ, các ngươi mau dậy thôi, Võ Lâm đại hội liền muốn bắt đầu ”
Bên trong gian phòng Ngô Chính, Đông Phương Bạch hai người đã dậy từ sớm, nhưng là cố ý đợi trong phòng cho đến khi Võ Lâm đại hội bắt đầu.
Dù sao thường ngày đám người Thiếu Lâm tự ngủ dậy rất sớm, nếu ra bên ngoài vào lúc này sân trống vắng vẻ người sẽ dễ dàng bị đám hòa thượng kia chú ý đến, tuy là rất khó phát giác bất thường nhưng Ngô Chính vẫn muốn cẩn tắc vô áy náy.
Trước giờ Ngô Chính kế hoạch đã thực hiện rất tốt, bây giờ đã là phần cuối không thể khinh suất đến phút chót để xảy ra bất cứ sai sót nào.
Ngô Chính từ trong căn phòng lớn tiếng hô lên: “ Đến ngay đến ngay! ”
Dứt lời nói, Ngô Chính cùng Đông Phương Bạch cùng nhau đi ra bên ngoài, liền thấy tên thanh niên ăn mày của Cái Bang là người vừa kêu gọi đánh thức Ngô Chính.
Ngô Chính giả vờ làm động tác ngái ngủ, sau đó lại nói: “ Chào buổi sáng, Hồng Lương huynh đệ, ngươi dậy thật sớm a ”
Đông Phương Bạch vẫn đóng vai lãnh tĩnh nam nhân, trông thấy Hồng Lương chỉ gật đầu chào hỏi không nói một lời nào.
Hồng Lương lại trừng mắt nhìn Ngô Chính, sau đó lắc đầu nói: “ Ngươi cũng thật là vô tư lự a, bực này sự kiện lớn như thế nào lại không chút phấn khích nào? ”
Ngô Chính làm động tác bất đắc dĩ, thản nhiên đáp lời: “ Ta chỉ đến mở mang tầm mắt, cũng không có hứng thú làm võ lâm minh chủ a, sao lại phải quan trọng ”
Hồng Lương là người tính cách hăng hái nhiệt tình nên mới có hảo tâm đến kêu gọi Ngô Chính không để hắn bỏ lỡ tận mắt kiến thức qua anh hùng trong thiên hạ thi nhau trổ uy, nào ngờ Ngô Chính không có chút phản ứng, hoàn toàn là không muốn quan tâm a.
Hồng Lương cũng không biết nói gì với hắn, liền khua tay bỏ qua chuyện này, lúc này lại nói: “ Mau đến võ đài xem náo nhiệt đi thôi, mấy cái nhân vật lợi hại kia bây giờ chắc cũng đã có mặt ”
Ngô Chính vui vẻ đáp lời: “ Đi thôi, ta cũng muốn xem xem anh hùng trong thiên hạ có mấy người lợi hại ”
Nói xong Ngô Chính, Đông Phương Bạch cùng với Hồng Lương sánh vai đi đến võ đài phía trước Thiếu Lâm tự.
Thiếu Lâm tự mặc dù là yêu thích tịnh tu nhưng là vì Võ Lâm đại hội lần này không muốn đám người “ tà ma ngoại đạo ” tham gia, cho nên chỉ gửi thiệp mời đến các danh môn chính phái đồng thời trước đó một ngày liền để bọn họ trú lại bên trong Thiếu Lâm tự để tránh có người trà trộn.
Tuy nhiên cũng có không ít những người vô môn phái kết giao chính phái bằng hữu nhờ vào mối quan hệ mà có thể tham dự Võ Lâm đại hội lần này, Ngô Chính cũng là tương tự như thế.
Rất nhanh Ngô Chính ba người không có cản trở ra khỏi cửa chính Thiếu Lâm tự, phía trước chính là võ đài không gian rộng lớn được dựng lên cách đây không lâu, xung quanh là khoảng đất trống rộng rãi chia ra các khu vực, mỗi khu vực lại đặt vài chiếc bàn ghế để những nhân vật quan trọng ngồi đó, còn lại đám người nhãi nhép theo sau liền muốn đứng suốt cho đến khi Võ Lâm đại hội kết thúc.
Lúc bấy giờ có thể trông thấy các khu vực cũng đã lấp đầy khoảng trống, mỗi người trong các khu vực đó đều có chung đồng phục hoặc ăn mặc tương tự màu sắc với nhau rất dễ để phân biệt.
Hồng Lương đi đến liền hào hứng phấn khích, hăng hái kêu la: “ Ngươi xem, người kia chính là Từ trang chủ Từ Vĩnh Phúc, còn người kia là Cực Lạc cốc chủ Hành Trư Liêm, còn có người kia, người kia... ”
Hồng Lương tâm trạng kích động có hơi thái quá, hai tay chỉ trỏ luôn miệng kêu la người này người kia, Ngô Chính cũng không để ý đến đám người này, trong mắt Ngô Chính chỉ là một đám hữu danh vô thực không có một người nào đáng chú ý.
Lần này Thiếu Lâm tự thiệp mời đương nhiên là sẽ bỏ qua đám người có nghi vấn cấu kết với Tiếu Diện Ma Đầu, cho nên Ngũ Nhạc kiếm phái không được xuất hiện, còn có Võ Đang phái thanh danh bị hủy hoại khiến nhiều người ác cảm cũng không được mời.
Quanh đi quẩn lại một vòng tất cả đều là đám người tôm tép rác rưởi, trong lòng Ngô Chính là chữi bới lung tung “ cái này mà gọi là Võ Lâm đại hội? hoàn toàn là một màn kịch để đưa Thiếu Lâm tự lên chức minh chủ a ”
Đây hoàn toàn là một cái bẫy giăng ra để mời Nhật Nguyệt thần giáo tự mình mắc câu đến thăm, đồng thời tất cả những người có mặt ở đây hôm nay đều là nhân chứng chứng kiến Thiếu Lâm tự uy phong đánh đuổi “ tà ma ngoại đạo ” chống lại triều đình mà thôi.
Bằng không muốn tìm người minh chủ phục chúng tại sao không rộng cửa để cho đám người vô môn phái trong thiên hạ tham dự?
Còn không phải là vì thế gian này có quá nhiều kỳ nhân dị sĩ, nhân tài ẩn nấp đều không thiếu, nào biết đâu có một người nào đó bỗng nhiên lại xuất hiện đồng thời khiêu chiến đánh bại cả Phương Chứng đại sư thì sao?
Đến khi đó không những là âm mưu tan tác còn phải uổng hết tâm sức dâng lên giang hồ tiện nghi cho cái tên minh chủ kia, Thiếu Lâm tự là hoàn toàn không thể chấp nhận được a, bởi vậy mới hết sức cẩn trọng triệt tiêu tất cả các tình huống bất trắc dù là nhỏ nhất có thể xảy ra.
Lúc bấy giờ chỉ là tạo cơ hội cho đám người danh môn chính phái này lên võ đài tranh nhau trổ uy mà thôi, sau đó lại đợi Nhật Nguyệt thần giáo cùng triều đình tiến đánh, đây mới là chính kịch thật sự.
Ở đằng xa trước mắt, Ngô Chính liền nhìn thấy khu vực cho đám người Cái Bang, lúc này liền theo chân Hồng Lương tiến đến.
Trương Kim Ngao Ngư bang chủ Cái Bang trông thấy Hồng Lương mang hai người đến, trên mặt liền cười tươi như hoa, đứng dậy khách khí nói: “ Hai vị tiểu huynh đệ tới đây ngồi cùng ta a ”
Khác với đám người ăn mày Cái Bang, Trương Kim Ngao Ngư rất khách khí đối với Ngô Chính và Đông Phương Bạch.
Cách đây vài hôm trước, Trương Kim Ngao Ngư dẫn đám ăn mày cùng đi tham dự Võ Lâm đại hội dừng chân một tửu quán, trong lúc đó lời qua tiếng lại với đám người bên cạnh mâu thuẫn một hồi liền xảy ra ẩu đả.
Cùng lúc đó Ngô Chính một người lại có thể ngăn hai bên cao thủ chiến đấu, đồng thời cũng đứng ra hóa giải mâu thuẫn cho cả hai.
Hơn nữa Trương Kim Ngao Ngư còn không nhìn thấu tu vi của Ngô Chính, Đông Phương Bạch hai người cũng biết được bọn hắn thâm bất khả trắc cho nên trên đường đồng hành vẫn rất khách khí đối đãi.
------*-*------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.