Dương phu nhân vì trông thấy được cảnh này khiến bà ta vô cùng hối hận, cho nên mới ngồi tựa vào Dương Đỉnh Thiên mà ra tay tự sát. Thành Côn kể từ đó thù hận Minh giáo, lập lời thề nhất định phải tiêu diệt toàn bộ Minh giáo mới thôi.
Sau này thảm cảnh của Tạ Tốn, hay thậm chí là cái chết của Không Kiến thần tăng đều không ngoài nguyên do phục vụ cho mục đích báo thù Minh giáo của Thành Côn. Kể cả lần này ngũ đại môn phái bao vây Quang Minh đỉnh cũng là tương tự.
Vốn dĩ Thành Côn đã bố cục và nắm bắt thời cơ rất tốt. Chỉ là đáng tiếc, Ngô Chính xuất hiện ở đây và rồi phá vỡ toàn bộ kế hoạch dàn xếp từ trước của hắn.
Nhưng cũng đừng quên, trong nguyên tác sau khi kế hoạch tiêu diệt Minh giáo thất bại thì Thành Côn sẽ làm gì. Câu trả lời tất nhiên là... gia nhập dưới trướng quân Nguyên.
Phải biết Minh giáo chính là quân chủ lực của các cuộc khởi nghĩa trong khoảng thời gian mấy năm gần đây. Không nghi ngờ Minh giáo chính là cái gai khó chịu nhất trong mắt của triều đình Nguyên Mông. Mà kẻ thù của kẻ thù mới chính là bạn, Thành Côn hiển nhiên thấu hiểu được đạo lý này. Cho nên hắn mới quyết định đầu nhập dưới trướng Nhữ Dương Vương, một lần nữa dàn xếp bố cục đẩy Minh giáo lên đầu ngọn sóng.
Ngô Chính từ khi mang Tạ Tốn trở về trung nguyên, xuyên suốt một khoảng thời gian bận bịu không còn tâm trí để chú ý đến thế cục bất thường, mới để cho Thành Côn tự tung tự tác như vậy. Mãi cho đến bây giờ Đông Phương Bạch mất tích mới khiến hắn nhất thời nhớ đến, bằng không xém tí đã quên mất hắc thủ lớn nhất trong “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” là ai rồi.
“Thành Côn hẳn là đã thất thủ. Chỉ là không biết nàng đã đi đâu rồi?” – Ngô Chính thông suốt một số chuyện, liền đã bình phục tâm tình. Lấy công phu quỷ dị của Đông Phương Bạch cho dù là Ngô Chính cũng vô phương có thể chế ngự được, tin tưởng nàng tạm thời không gặp phải điều gì bất trắc. Tuy nhiên Thành Côn nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ mục đích của mình, hẳn là đang ráo riết truy bắt nàng.
Một khi Đông Phương Bạch rơi vào tay Thành Côn, đồng nghĩa với việc Ngô Chính cũng phải chịu hắn khống chế như con rối. Càng là gián tiếp chi phối phái Võ Đang, thậm chí kể cả là Minh giáo cũng không thoát khỏi bàn tay của hắn.
“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào.”
Ngô Chính sắc mặt cực độ âm trầm, nhưng khí tức của hắn lại có phần hơi suy nhược. Hiển nhiên vừa rồi thi triển một đòn toàn lực khiến hắn tiêu hao không ít.
“Hệ thống, từ trong thương thành tính năng hối đoái cho ta Hồi Nguyên Đan.” – Ngô Chính ý niệm trong đầu giao tiếp với hệ thống.
Hệ thống: “Túc chủ vừa nhận được Hồi Nguyên Đan, khấu trừ 5 0 điểm sát lục. Túc chủ vui lòng kiểm tra vật phẩm bên trong hành trang giao diện.”
Ngô Chính lúc này không vội ly khai, lợi dụng Thuật Ẩn Giấu phong bế khí tức, sau đó tìm một nơi có dương liễu rũ xuống che chắn, khoanh chân ngồi xuống phục dụng đan dược, vận công luyện hóa dược lực khôi phục công lực.
Sắc trời dần dần chuyển thành tối. Khuyết nguyệt lơ lững trên cao chiếu xuống liễu lâm một chút ánh sáng mơ hồ. Sương đêm đọng lại trên những nhành liễu, rũ rượi từng hạt nhỏ nhắn rơi xuống mái đầu. Ngô Chính hai mắt khép hờ bất chợt lóe lên một tia tinh quang, chớp nhoáng tựa như là thiểm điện. Nhưng chỉ trong chốc lát rất nhanh liền biệt tăm không thấy, trở lại là một đôi đồng tử đen nhánh, sâu hoáy thăm thẳm.
“Thời điểm tích lũy điểm sát lục tốt nhất đã chín muồi. Nha đầu Triệu Mẫn hẳn là sẽ không để ta thất vọng. Buông tay mà làm thôi!”
Ngô Chính minh bạch bây giờ truy tìm tung tích của Đông Phương Bạch tựa hồ là đã quá trễ, chi bằng đại khai sát giới một phen khiến Thành Côn không thể không dụng tâm về bên này, gián tiếp bảo đảm an toàn cho Đông Phương Bạch. Hơn nữa, đây cũng phương thức tối ưu nhất lúc bấy giờ Ngô Chính có thể nghĩ ra được. Nếu không có vấn đề gì ngoài ý muốn, Đông Phương Bạch sớm muộn cũng sẽ tự mình tìm đến Ngô Chính mà thôi.
-------*-*-------
Hai ngày sau.
Thành Ninh Ba thuộc vùng đất Giang Nam, là một trong những tòa thành đông đúc bậc nhất hiện nay. Bất cứ lúc nào cũng có thể trông thấy dòng người tấp nập đi lại trên đường, đủ loại hàng quán mọc lên càng ngày càng nhiều. Nơi này còn là nơi các nhân sĩ trên giang hồ thường xuyên lui tới, chọn làm điểm nghỉ chân.
Lúc bấy giờ đang là thời điểm giữa trưa, bên trong tửu lâu như thường lệ bàn ghế đều đã được lấp đầy bóng người. Tiếng tranh luận bàn tán xôn xao, tiếng cười đùa giòn tan thô kệch, thậm chí là tiếng mắng chữi gay gắt của đủ loại người trộn lẫn vào nhau. Còn có những tên tiểu nhị tay chân luốn cuốn, linh nha lị xỉ đón đãi khách nhân. Tất cả tạo thành bầu không khí vô cùng náo nhiệt tất bật.
Bên trên lầu hai cạnh cửa sổ, Ngô Chính tay cầm đũa từ tốn dùng bữa, nhàn vân dã hạc lại muốn tận hưởng một chút cái gọi là phiêu bạt nhân sinh. Đương nhiên nhiên đây chỉ là nhân tiện mà thôi. Ngô Chính nào có phải là mấy lão quái vật sống lâu năm trên giang hồ, luôn giữ khư khư lấy phong thái cao thâm mạt trắc mà có loại nhã hứng này.
Đối diện Ngô Chính bên kia hai chiếc bàn xếp lại với nhau, một đám người ăn mày Cái Bang trên mặt đầy quái khí, hữu thuyết hữu tiếu cố tình tỏ ra tự nhiên. Người tinh mắt một chút biết quan sắc liền có thể nhận ra đám người này không phải là chính nhân quân tử gì, nhất định là đang làm chuyện gì đó xấu xa không muốn người khác biết.
“Vị huynh đài này, cho hỏi gần đây trên giang hồ lại xảy ra chuyện gì, tại sao đám người Cái Bang lại xuất hiện ở đây!?” – Ngô Chính trên mặt ngơ ngác hiếu kỳ, khách khí quay sang bàn bên cạnh dò hỏi.
Bàn bên cạnh có năm sáu người thanh niên, trông qua y phục thô kệch, giọng điệu cử chỉ khi trò chuyện với nhau cực kỳ thô lỗ, hẳn là đám người vô môn phái tụ tập cùng nhau phiêu bạt trên giang hồ.
Lúc này nghe được lời tò mò hỏi thăm, đám người thanh niên quay đầu nhòm lại. Trông thấy Ngô Chính bề ngoài tựa như bạch diện thư sinh, còn tưởng rằng là một tên công tử phú tân tự ý trốn ra ngoài đua đòi du sơn ngoạn thủy, hành tẩu giang hồ. Đám người thanh niên liền bỏ xuống cảnh giác đề phòng.
Một người quay sang thấp giọng đáp: “Tiểu tử, ngươi không biết gần đây nhi nữ của bang chủ Cái Bang – Sử Hồng Thạch đã bị sát hại ư!?”
“Chuyện lớn như vậy!? Sau đó thì sao, ngươi có biết hay không?” – Ngô Chính kinh ngạc đến há hốc mồm không ngậm lại được, quên mất cả kính ngữ gấp gáp hỏi tiếp.
Thanh niên trông thấy Ngô Chính mục trừng khẩu ngốc, liền không giấu nổi vẻ tiểu nhân đắc chí, híp mắt tươi cười. Nhất thời có một loại cảm giác hơn người lạ thường, khiến hắn thỏa mãn lòng hư vinh của mình.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.