- Lợi hại, lợi hại! Hảo tiểu tử, ta trong đời vẫn là lần đầu tiên chứng kiến đỉnh cao chiến đấu như thế, tác chiến phương thức toàn diện như thế a.
Chiến đấu vừa hạ màn Nhậm Ngã Hoành liền là người đầu tiên kích động kêu lên, một trận đỉnh cao chiến đấu như thế này quả nhiên vẫn là khiến Nhậm Ngã Hoành một phen được mở rộng tầm mắt, hơn mười năm qua bên trong thiết ngục lao tù còn tưởng rằng sau khi đạt được tuyệt đỉnh cảnh giới đã có thể một thân một quyền hoành hành thiên hạ không cần kiêng kỵ, nào có thể ngờ thì ra hắn trước nay vẫn luôn là ngu xuẩn xem thường nhân tài trong thiên hạ, rốt cuộc cho đến bây giờ hắn cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung a.
- Câm mồm, ngươi lại ngứa da!?
Ngô Chính tâm trạng vừa tốt lên tự dưng trông thấy Nhậm Ngã Hoành lại triệt để mất hứng, trong thâm tâm có loại xung động như muốn tự tay cạo đầu nạo da tên khốn kiếp này.
Nhậm Ngã Hoành đối diện Ngô Chính băng lãnh thần sắc bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh trong lòng nhất thời thất thần không kịp phản ứng đối đáp, nhưng ngay khi Ngô Chính buồn bực quay mặt chỗ khác Nhậm Ngã Hoành bỗng nhiên đùng đùng muốn nổi giận khiến mặt mày trở nên đỏ tía, tuy nhiên cũng chỉ là nổi giận mà thôi ngoài ra không thể làm được gì hơn, so về lực lượng đơn thuần Nhậm Ngã Hoành tự nhận mình không bằng, nhưng là so về tác chiến phương thức... Nhậm Ngã Hoành vẫn là cúi đầu chào thua, đã như vậy hắn có cái gì đáng để Ngô Chính tôn trọng đây!? Bị xem thường cũng chỉ là điều hiển nhiên mà thôi.
Lâm Bình Chi, Nhậm Doanh Doanh cùng Nhạc Linh San ba người vừa rồi tận mắt kiến thức như thế nào mới là đỉnh phong chiến đấu, lúc bấy giờ tâm tình đã không thể dùng hai chữ “kích động” để kể xiết, đây đã là “bất động” hoàn toàn vượt quá phạm trù “kích động” có thể giải thích a, hay cũng có thê nói một cách đơn giản dễ hiểu thì chính là... đứng hình!
Lâm Bình Chi dù là thường ngày được tiếp xúc nhiều với Ngô Chính nhưng cũng không thể tưởng tượng được sư phụ của hắn chiến lực lại khủng khiếp đến mức này a, Phong Thanh Dương vị kia tiền bối đã là rất lợi hại năm lần bảy lượt hóa giải Lục Mạch Thần Kiếm, nhưng mấu chốt là Hoành Không Na Di, Loa Toàn Cửu Ảnh cùng Vi Đà Chưởng kết hợp sử dụng quá mức tối ưu không thể tìm ra một lỗi nhỏ để bắt bẻ, hơn nữa Lâm Bình Chi cũng là tu luyện Cửu Dương Chân Kinh nên hiểu rất rõ ưu thế đánh về lâu về dài của môn tâm pháp này cực kỳ bá đạo, phải nói Ngô Chính võ kỹ kết hợp cùng phương thức tác chiến đã là đỉnh điểm cảnh giới không còn ai trên thế giới này có thể đem ra so sánh a.
Nhậm Doanh Doanh, Nhạc Linh San các nàng càng là bị hào quang của Ngô Chính bao phủ khiến cho mê mẫn không thể rời mắt, mặc dù là không hiểu lắm thực hư chiến đấu bên trong nhưng là đối thủ của Ngô Chính lúc này là ai? Một cái tuyệt đỉnh tiền bối đã từng dẫn đầu cả một thế hệ trên giang hồ lúc bấy giờ lại bại dưới tay một tên tiểu bối thanh niên, một cái tài đức vẹn toàn nam nhân như thế làm nữ nhi ai mà không muốn hướng tới!?
Chưa kể trước đó cùng nhau một đường trải qua sự tình để Nhậm Doanh Doanh, Nhạc Linh San các nàng trong lòng lưu lại ấn tượng cực sâu đối với Ngô Chính, tiếp đến lại tận mặt chứng kiến Ngô Chính thời khắc này thân ảnh vẫn còn bình thản ung dung không một chút thở dốc sau chiến đấu để các nàng càng là lún sâu vào mê cung bên trong không thể tìm được lối thoát, dù là thời đại nào thì nữ nhân cũng luôn say mê anh hùng a.
- Đa tạ tiểu hữu thủ hạ lưu tình, ta thua khâm phục khẩu phục a!
Phong Thanh Dương từ lâu đã không còn trọng thắng thua danh dự cho nên cũng dễ dàng chấp nhận mình thua cuộc, chỉ là trong tâm không thể ngừng cảm khái tán thán Ngô Chính bực này yêu nghiệt có thể tồn tại trên thế gian quả là không thể tưởng tượng nổi.
- Nhưng là ta thắc mắc từ lúc nào ngươi có thể tầng tầng lớp lớp thủ đoạn giăng ra như vậy!? Trong lúc giao chiến cùng ta ngươi cũng không thể có một chút nhàn rỗi a.
Tuy là tâm phục khẩu phục nhưng là Phong Thanh Dương cũng không thể thua cuộc mà không minh bạch tại sao mình thua a, chiến đấu ở đẳng cấp này còn có thể dư dả thời gian để bày trận nghênh chiến sao!? Trừ phi là thực lực chênh lệch quá xa muốn cùng đối phương chơi đùa mà thôi, nhưng thông qua giao chiêu sau khi Phong Thanh Dương liền biết Ngô Chính lực lượng đơn thuần so với hắn vẫn là có chút thua kém, đáng ra Ngô Chính là phải chật vật khổ chiến một phen mới đúng sao lại có thể dư ra nhiều như thế thời gian để tính kế!?
- Từ lúc tiền bối chủ động cùng ta khí thế giao đấu ngươi liền chỉ còn lại ba thành cơ hội chiến thắng, nhưng sau khi chọn cách tránh né của ta một chưởng cương mãnh bá đạo kia đã là đánh mất chút ít cơ hội còn sót lại của mình.
Ngô Chính cũng không keo kiệt không nhanh không chậm giải đáp khuất mắt trong lòng Phong Thanh Dương.
Ngô Chính lời nói tựa hồ chỉ là nói cho có dù là Nhậm Ngã Hoành một bên nghe xong cũng không thể hiểu tại sao lại có thể như vậy, nhưng ngay khi lọt vào tai Phong Thanh Dương một người trong cuộc tự mình lãnh giáo cao chiêu liền tức khắc vỡ òa minh bạch giác tỉnh, giống như là trước mắt lại hiện ra từng cái khung ảnh Ngô Chính động tác khi đó tưởng chừng không đáng chú ý nhưng lại ẩn chứa huyền cơ thâm sâu bên trong.
Từ lúc Ngô Chính phát động khí thế khiêu chiến thực chất đó liền là một cái bẫy mở màn cho tất cả, ngay khi Phong Thanh Dương cùng hắn giao đấu khí thế vị trí Ngô Chính nguyên bản bất động đã có sẵn chín cái huyễn ảnh chồng chất lên nhau nhằm đánh lừa tầm nhìn của Phong Thanh Dương, nếu là bình thường giao chiến Phong Thanh Dương có thể sẽ phát hiện ra điểm bất thường, nhưng là trong lúc khí thế giao đấu không chỉ là so về nội lực còn là so về chiến ý tinh thần, tuy là có thể phân tâm quan sát đối phương nhưng lại không thể nào minh mẫn rõ tường mọi việc.
Cũng vì thế Phong Thanh Dương đánh mất bảy thành cơ hội chiến thắng của mình, tiếp đó giao chiêu Ngô Chính toàn bộ chiêu thức đánh ra chỉ là muốn tìm một cơ hội để cho chân thân không hay không biết Hoành Không Na Di thoát khỏi tầm mắt của Phong Thanh Dương, cũng không một chút ngoài ý muốn của hắn sau khi Vi Đà Chưởng đánh ra Phong Thanh Dương lại chọn cách lấy nhu chế cương, trong một tích tắc lơ là rời mắt khỏi Ngô Chính đồng thời cũng đã đánh mất phần còn lại cơ hội chiến thắng.
Từ lúc đó trở đi Phong Thanh Dương đối diện chiến đấu tất cả cũng chỉ là một trong chín cái Loa Toàn Cửu Ảnh mà thôi, trong lúc này chân thân Ngô Chính nhanh chóng đã thiết lập bẫy hạ từng cái từng cái một chỉ còn chờ đợi Phong Thanh Dương tự mình sa vào lưới cho đến khi Loa Toàn Cửu Ảnh chín cái huyễn ảnh đồng thời cùng nhau xuất hiện cũng là lúc Ngô Chính đã hoàn tất hết thảy bố cục của mình, đồng nghĩa với việc hắn đã nắm chắc mười phần mười thắng lợi trong tay.
- Ài, ngươi đúng là yêu nghiệt mà, lão mổ ta thật là già rồi, Trường Giang sóng sau xô sóng trước a.
Phong Thanh Dương lúc này này bừng tỉnh không khỏi lắc đầu than thở cảm khái, tự mình ngẫm lại Ngô Chính từng cái động tác đó là bực nào tâm trí thâm sâu a, chỉ là một khắc trước khi giao chiến đã có thể nghĩ ra chu toàn toàn bộ bố cục tác chiến, Phong Thanh Dương trong khoảnh khắc đó dù là có thể được phép lựa chọn một lần nữa, dùng một phương thức khác biệt để đối chiến cũng không thể tránh khỏi phải nhận thất bại a.
Thử nghĩ cao thủ giao chiêu nhưng trước mắt hắn chỉ là chín cái huyễn ảnh của người ta quơ tay múa chân diễn xuất mà thôi, trong khi chân thân từ lâu đã mất dạng từ trong bóng tối khuất mắt kỹ lưỡng chuẩn bị kế hoạch vẹn toàn, đồng thời thỉnh thoảng lại luôn can thiệp đâm chọt biến giả thành thật, thật thành giả không cách nào có thể phân biệt, Phong Thanh Dương đến cả chân thân của Ngô Chính ở đâu còn không biết được làm sao có thể đả bại được hắn đây!?
Nói là còn lại ba phần cơ hội đã là Ngô Chính đánh giá Phong Thanh Dương rất cao rồi, bằng không từ khoảnh khắc đó nếu là một người khác Ngô Chính liền sẽ ấn định hắn một phần mười cơ hội còn chưa chắc có thể a.
------*-*------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.