Đứng bên ngoài quan sát tình hình chiến đấu, trông thấy cảnh này không khỏi để Hạ Hoàng Kiến phải thay đổi cách nhìn đối với Ngô Chính. Chỉ bằng việc hắn có thể đồng thời khống chế lục đạo kiếm khí phản công thế này, cũng đủ để khiến lão không tiếc lời ngợi khen.
Tuy nhiên Hạ Hoàng Kiến lại không hề hay biết, môn tuyệt kỹ Lục Mạch Thần Kiếm này của Ngô Chính đã trải qua hệ thống cải tiến, lại được hắn sử dụng điểm sát lục để trực tiếp lĩnh ngộ, tất nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều trong việc khống chế và thi triển, giống như là điều khiển ngón tay ngón chân mà thôi, từ đó cũng có thể vận dụng vũ kỹ linh hoạt ứng biến hơn bất cứ người nào.
Lúc bấy giờ đối diện lục đạo kiếm khí bao vây tiến công, Diễn Tông khinh thường nhếch mép, đơn giản vung ra một quyền quét ngang liền triệt để chấn tan hết thảy, nhàn hạ lăng không đáp xuống.
Thế nhưng vào lúc này, một cỗ áp lực cực đại khiến Diễn Tông cũng phải kinh ngạc không thôi. Từ phía dưới chân lão, bỗng nhiên xuất hiện lam sắc phật thủ khổng lồ kinh thiên động địa, thế công cường bạo uy mãnh không cho phép lão đặt chân xuống mặt đất.
Vi Đà Chưởng!
Nhìn xuyên qua lam sắc phật thủ khổng lồ này, có thể lờ mờ trông thấy thân ảnh thiếu niên phát chưởng lúc này nhanh chóng thu thế, chớp mắt đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn, Diễn Tông hoảng hốt ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy loáng thoáng một đạo lam sắc kiếm khí vẽ ngang, từ phía trên chém xuống nhắm thẳng vào đỉnh đầu của lão.
Thượng hạ giáp công, Diễn Tông rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, đành phải đạp không phóng người sang một bên hòng có thể tránh thoát một trong hai đòn tấn công.
Thế nhưng không giống như lần trước, kiếm khí sẽ lượn vòng thay đổi quỹ đạo lao về phía Diễn Tông, trái lại tiếp tục chém xuống theo quán tính, trực tiếp đối bính với lam sắc phật thủ.
“Tiểu tử này đầu có vấn đề!?”
Diễn Tông ngoái đầu nhìn lại, nhất thời kinh nghi.
Một màn này chẳng khác nào là Ngô Chính dùng kiếm của mình đối phó với chưởng của mình, tay trái so đấu phân cao thấp với tay phải, không phải là đầu có vấn đề thì là gì?
Tuy nhiên mọi việc không đơn giản như Diễn Tông suy diễn trong đầu.
Oànhhh...
Chưởng thủ thô bạo uy mãnh trực diện đối bính với kiếm khí ngưng tụ bộc phát, động tĩnh phát ra cực kỳ vang dội, khiến hắc y nhân là người có công lực yếu trong những người đang hiện diện phải ù tai chóng mặt, lảo đảo lùi bước về sau.
Chưa dừng lại ở đó, một luồng dư ba tựa như đại hồng thủy nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, phản lực vô cùng khủng khiếp khó mà có thể chống đỡ.
Tình cờ Diễn Tông là người duy nhất không kịp thoát thân, phải huy động chân nguyên hộ thế chống lại luồng phản lực này quét ngang. Phản lực lan tỏa triền miên không ngừng nghỉ ma sát với chân nguyên hộ thể, để Diễn Tông nhất thời bị trế chụ tại một chỗ không thể di chuyển.
Bất chợt, một cỗ khí tức không mấy xa lạ tưởng chừng đã mất dấu, lúc bấy giờ Diễn Tông lại có thể cảm nhận được. Từ phía hậu phương của lão, từ lúc nào không hay biết đã xuất hiện thân ảnh Ngô Chính đang súc thế huy động lực lượng, vung lên một quyền lao đến công kích.
“Hừ, chút mưu kế quỷ quyệt của ngươi, còn tưởng có thể làm khó được lão tử?”
Diễn Tông không thèm ngoái đầu quát lên.
Lão siết chặt quyền thủ, một quyền đặt trước thiên linh, quyền còn lại đưa trước hạ vị, sau đó nhị quyền giao nhau trước ngực, đột nhiên hoàng sắc chân khí tích tụ chói lóa tựa như thái dương thu nhỏ, lấy tốc độ mỗi lúc càng nhanh khuếch đại ra xung quanh theo dạng hình cầu.
Nhật Dương Phá!
Tức khắc Diễn Tông liền triệt tiêu phản lực áp tới, đồng thời cũng đối lại một quyền của Ngô Chính.
Phanh một tiếng, từ trong hoàng sắc linh quang chói mắt, thân hình Ngô Chính thêm một lần nữa tựa như là diều đứt dây văng ra xa, theo quỹ đạo đường cung rơi xuống mặt đất.
Rầm!
Sau khi cát bụi tứ tung tan đi, tại vị trí Ngô Chính rơi xuống, bây giờ đã là một hố to trướng, mà trung tâm cái hố chính là thân thể tả tơi của Ngô Chính, y phục toàn thân rách rưới thấm đẫm máu tươi bê bết, trông vô cùng thê thảm.
“Thật không ngờ, chênh lệch vẫn là xa như vậy...”
Ngô Chính thầm nghĩ.
Trên gương mặt nhơ bẩn của hắn lại ẩn hiện một tia tiếu dung, tựa hồ quá trình chiến đấu vừa rồi chẳng khác nào là một bài thử nghiệm, để xem khoảng cách chiến lực giữa hắn và tông sư trung kỳ là chênh lệch tới chừng nào. Tuy nhìn trông thì thật thảm hại, nhưng tình hình này lại không ngoài dự liệu của hắn.
“Cảnh giới càng cao thì chênh lệch giữa mỗi tiểu cảnh giới càng lớn, câu nói này dù là trong tiểu thuyết ta từng xem tại Địa Cầu, hay là Ỷ Thiên Đồ Long Ký thế giới này chăng nữa, đều rất không sai a.”
Nội tâm Ngô Chính lại cảm khái.
Hắn chống tay chật vật đứng dậy, đưa mắt chăm chú nhìn lấy thân ảnh lão nhân lôi thôi kia. Diễn Tông bình lặng đứng đó, cũng đồng thời nghiêm nghị nhìn về phía hắn, tựa hồ giao đấu qua vài chiêu cũng khiến lão không dám giữ lấy thái độ khinh thường nhất cố.
“Tiểu tử, bản lĩnh rất không tồi, lão phu khi còn ở tuổi của ngươi, tự then không bằng!”
Diễn Tông thở dài tán thán.
“Chuyện hiển nhiên mà thôi, những kẻ chỉ biết dở thủ đoạn hèn hạ đánh lén tiểu bối, thành tựu võ học cuối cùng vẫn là chừng mực.”
Trái lại Ngô Chính thì không bỏ qua cơ hội trào phúng, liền mạnh miệng châm biếm.
“Ha ha... tính cách quật cường của tiểu tử ngươi trái lại rất đáng thưởng thức, lão phu bây giờ vẫn chưa có truyền nhân, một thân tuyệt luân võ học của ta nếu cứ thế thất truyền thì thật đáng tiếc, ngươi có muốn làm đồ đệ lão già này, có thể sẽ giữ được tính mệnh của ngươi không chừng.”
Diễn Tông bỗng nhiên thay đổi thái độ đến chóng mặt, hạ giọng ôn hòa nói.
Nhưng không đợi Ngô Chính trả lời, Hạ Hoàng Kiến liền giận dữ quát lên:
“Diễn lão, không được hành động lỗ mãng, ngươi phải biết hậu quả cho việc này?”
“Hừ, lão phu muốn nhận đồ đệ, còn phải cần ngươi đồng tình hay sao?”
Diễn Tông khoanh tay ngẩng đầu đáp trả.
Trông thấy màn này, Ngô Chính mặt như nai tơ, mạch suy nghĩ trong đầu chạy loạn, nhất thời vẫn không hiểu nổi là chuyện quái gì đang diễn ra.
“Không phải vừa mới đó còn muốn đòi chém đòi giết, cớ gì bây giờ lại muốn nhận đồ đệ!? Đây có phải được gọi là vừa đấm vừa xoa hay không!?”
Ngô Chính nghĩ thầm trong đầu.
Sở dĩ hắn vẫn bình tĩnh đến như vậy, là vì tự tin có thể sống sót dưới tay hai lão quái vật này, bất quá chỉ cần tiêu tốn điểm sát lục phục dụng Cường Lực Đan, sau đó lợi dụng tâm sĩ diện không toàn lực vây giết của hai người này để giết ngược, hoặc là tận dụng thời cơ bắt lấy gã đệ tử của Hạ Hoàng Kiến liền có thể mở ra sinh lộ, bảo toàn tính mạng của mình.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
“Có thể khống chế kiếm khí linh hoạt đến mức này, quả nhiên là hậu sinh khả úy.”
Đứng bên ngoài quan sát tình hình chiến đấu, trông thấy cảnh này không khỏi để Hạ Hoàng Kiến phải thay đổi cách nhìn đối với Ngô Chính. Chỉ bằng việc hắn có thể đồng thời khống chế lục đạo kiếm khí phản công thế này, cũng đủ để khiến lão không tiếc lời ngợi khen.
Tuy nhiên Hạ Hoàng Kiến lại không hề hay biết, môn tuyệt kỹ Lục Mạch Thần Kiếm này của Ngô Chính đã trải qua hệ thống cải tiến, lại được hắn sử dụng điểm sát lục để trực tiếp lĩnh ngộ, tất nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều trong việc khống chế và thi triển, giống như là điều khiển ngón tay ngón chân mà thôi, từ đó cũng có thể vận dụng vũ kỹ linh hoạt ứng biến hơn bất cứ người nào.
Lúc bấy giờ đối diện lục đạo kiếm khí bao vây tiến công, Diễn Tông khinh thường nhếch mép, đơn giản vung ra một quyền quét ngang liền triệt để chấn tan hết thảy, nhàn hạ lăng không đáp xuống.
Thế nhưng vào lúc này, một cỗ áp lực cực đại khiến Diễn Tông cũng phải kinh ngạc không thôi. Từ phía dưới chân lão, bỗng nhiên xuất hiện lam sắc phật thủ khổng lồ kinh thiên động địa, thế công cường bạo uy mãnh không cho phép lão đặt chân xuống mặt đất.
Vi Đà Chưởng!
Nhìn xuyên qua lam sắc phật thủ khổng lồ này, có thể lờ mờ trông thấy thân ảnh thiếu niên phát chưởng lúc này nhanh chóng thu thế, chớp mắt đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn, Diễn Tông hoảng hốt ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy loáng thoáng một đạo lam sắc kiếm khí vẽ ngang, từ phía trên chém xuống nhắm thẳng vào đỉnh đầu của lão.
Thượng hạ giáp công, Diễn Tông rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, đành phải đạp không phóng người sang một bên hòng có thể tránh thoát một trong hai đòn tấn công.
Thế nhưng không giống như lần trước, kiếm khí sẽ lượn vòng thay đổi quỹ đạo lao về phía Diễn Tông, trái lại tiếp tục chém xuống theo quán tính, trực tiếp đối bính với lam sắc phật thủ.
“Tiểu tử này đầu có vấn đề!?”
Diễn Tông ngoái đầu nhìn lại, nhất thời kinh nghi.
Một màn này chẳng khác nào là Ngô Chính dùng kiếm của mình đối phó với chưởng của mình, tay trái so đấu phân cao thấp với tay phải, không phải là đầu có vấn đề thì là gì?
Tuy nhiên mọi việc không đơn giản như Diễn Tông suy diễn trong đầu.
Oànhhh...
Chưởng thủ thô bạo uy mãnh trực diện đối bính với kiếm khí ngưng tụ bộc phát, động tĩnh phát ra cực kỳ vang dội, khiến hắc y nhân là người có công lực yếu trong những người đang hiện diện phải ù tai chóng mặt, lảo đảo lùi bước về sau.
Chưa dừng lại ở đó, một luồng dư ba tựa như đại hồng thủy nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, phản lực vô cùng khủng khiếp khó mà có thể chống đỡ.
Tình cờ Diễn Tông là người duy nhất không kịp thoát thân, phải huy động chân nguyên hộ thế chống lại luồng phản lực này quét ngang. Phản lực lan tỏa triền miên không ngừng nghỉ ma sát với chân nguyên hộ thể, để Diễn Tông nhất thời bị trế chụ tại một chỗ không thể di chuyển.
Bất chợt, một cỗ khí tức không mấy xa lạ tưởng chừng đã mất dấu, lúc bấy giờ Diễn Tông lại có thể cảm nhận được. Từ phía hậu phương của lão, từ lúc nào không hay biết đã xuất hiện thân ảnh Ngô Chính đang súc thế huy động lực lượng, vung lên một quyền lao đến công kích.
“Hừ, chút mưu kế quỷ quyệt của ngươi, còn tưởng có thể làm khó được lão tử?”
Diễn Tông không thèm ngoái đầu quát lên.
Lão siết chặt quyền thủ, một quyền đặt trước thiên linh, quyền còn lại đưa trước hạ vị, sau đó nhị quyền giao nhau trước ngực, đột nhiên hoàng sắc chân khí tích tụ chói lóa tựa như thái dương thu nhỏ, lấy tốc độ mỗi lúc càng nhanh khuếch đại ra xung quanh theo dạng hình cầu.
Nhật Dương Phá!
Tức khắc Diễn Tông liền triệt tiêu phản lực áp tới, đồng thời cũng đối lại một quyền của Ngô Chính.
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống được viết bởi kieulao một trong những member của truyen cv. com, nếu bạn nhìn thấy được dòng này hãy truy cập và đọc truyện này ở website chính chủ như một sự tôn trọng dành cho tác giả!
Phanh một tiếng, từ trong hoàng sắc linh quang chói mắt, thân hình Ngô Chính thêm một lần nữa tựa như là diều đứt dây văng ra xa, theo quỹ đạo đường cung rơi xuống mặt đất.
Rầm!
Sau khi cát bụi tứ tung tan đi, tại vị trí Ngô Chính rơi xuống, bây giờ đã là một hố to trướng, mà trung tâm cái hố chính là thân thể tả tơi của Ngô Chính, y phục toàn thân rách rưới thấm đẫm máu tươi bê bết, trông vô cùng thê thảm.
“Thật không ngờ, chênh lệch vẫn là xa như vậy...”
Ngô Chính thầm nghĩ.
Trên gương mặt nhơ bẩn của hắn lại ẩn hiện một tia tiếu dung, tựa hồ quá trình chiến đấu vừa rồi chẳng khác nào là một bài thử nghiệm, để xem khoảng cách chiến lực giữa hắn và tông sư trung kỳ là chênh lệch tới chừng nào. Tuy nhìn trông thì thật thảm hại, nhưng tình hình này lại không ngoài dự liệu của hắn.
“Cảnh giới càng cao thì chênh lệch giữa mỗi tiểu cảnh giới càng lớn, câu nói này dù là trong tiểu thuyết ta từng xem tại Địa Cầu, hay là Ỷ Thiên Đồ Long Ký thế giới này chăng nữa, đều rất không sai a.”
Nội tâm Ngô Chính lại cảm khái.
Hắn chống tay chật vật đứng dậy, đưa mắt chăm chú nhìn lấy thân ảnh lão nhân lôi thôi kia. Diễn Tông bình lặng đứng đó, cũng đồng thời nghiêm nghị nhìn về phía hắn, tựa hồ giao đấu qua vài chiêu cũng khiến lão không dám giữ lấy thái độ khinh thường nhất cố.
“Tiểu tử, bản lĩnh rất không tồi, lão phu khi còn ở tuổi của ngươi, tự then không bằng!”
Diễn Tông thở dài tán thán.
“Chuyện hiển nhiên mà thôi, những kẻ chỉ biết dở thủ đoạn hèn hạ đánh lén tiểu bối, thành tựu võ học cuối cùng vẫn là chừng mực.”
Trái lại Ngô Chính thì không bỏ qua cơ hội trào phúng, liền mạnh miệng châm biếm.
“Ha ha... tính cách quật cường của tiểu tử ngươi trái lại rất đáng thưởng thức, lão phu bây giờ vẫn chưa có truyền nhân, một thân tuyệt luân võ học của ta nếu cứ thế thất truyền thì thật đáng tiếc, ngươi có muốn làm đồ đệ lão già này, có thể sẽ giữ được tính mệnh của ngươi không chừng.”
Diễn Tông bỗng nhiên thay đổi thái độ đến chóng mặt, hạ giọng ôn hòa nói.
Nhưng không đợi Ngô Chính trả lời, Hạ Hoàng Kiến liền giận dữ quát lên:
“Diễn lão, không được hành động lỗ mãng, ngươi phải biết hậu quả cho việc này?”
“Hừ, lão phu muốn nhận đồ đệ, còn phải cần ngươi đồng tình hay sao?”
Diễn Tông khoanh tay ngẩng đầu đáp trả.
Trông thấy màn này, Ngô Chính mặt như nai tơ, mạch suy nghĩ trong đầu chạy loạn, nhất thời vẫn không hiểu nổi là chuyện quái gì đang diễn ra.
“Không phải vừa mới đó còn muốn đòi chém đòi giết, cớ gì bây giờ lại muốn nhận đồ đệ!? Đây có phải được gọi là vừa đấm vừa xoa hay không!?”
Ngô Chính nghĩ thầm trong đầu.
Sở dĩ hắn vẫn bình tĩnh đến như vậy, là vì tự tin có thể sống sót dưới tay hai lão quái vật này, bất quá chỉ cần tiêu tốn điểm sát lục phục dụng Cường Lực Đan, sau đó lợi dụng tâm sĩ diện không toàn lực vây giết của hai người này để giết ngược, hoặc là tận dụng thời cơ bắt lấy gã đệ tử của Hạ Hoàng Kiến liền có thể mở ra sinh lộ, bảo toàn tính mạng của mình.