Lâm Bình Chi khoanh tay dựa vào vách tường kế bên cánh cửa, thần sắc có chút khó chịu không giống với thường ngày, mở miệng chậm rãi nói: “ Nhậm cô nương, ta rất thắc mắc ngươi nóng lòng gặp được sư phụ của ta mục đích là để làm gì a? ”
Phải nói Lâm Bình Chi sau một khắc tâm tính biến hóa đó, lúc bấy giờ tâm trí cực kỳ minh mẫn không còn khuất mắt vì chuyện tình cảm nam nữ vướng bận, sau một hồi trầm mặc nghiền ngẫm hắn liền phát hiện Nhâm Doanh Doanh mấy ngày nay trên đường đi đến Đạo Giang thôn luôn tỏ ra thấp thỏm gấp gáp, còn có cả sợ hãi lo âu, tựa hồ là đang lo sợ điều gì đó không muốn cho ai biết!?
Dù sao bây giờ cũng chỉ còn lại ba người ở đây, Lâm Bình Chi liền mạnh dạn nói ra nghi vấn muốn dò hỏi Nhậm Doanh Doanh, nếu là Nhậm Doanh Doanh thật sự có ý đồ gì đó không tốt... Lâm Bình Chi đương nhiên sẽ không ngại mà trừ bỏ hiểm họa tiềm tàng cho sư phụ hắn, Ngô Chính sau đó biết tin Lâm Bình Chi làm như vậy cùng lắm là “ hành hạ ” hắn một phen mà thôi, Lâm Bình Chi tin tưởng Ngô Chính sẽ không trách phạt hắn khi biết được chân tướng.
Nhậm Doanh Doanh cũng phát hiện Lâm Bình Chi đã nghi ngờ nàng nhưng cũng không chú ý đến hắn, nàng tâm tư hầu như đặt hết vào chuyện làm cách nào để khuyển bảo Ngô Chính không nên xuất hiện ở Đại Hội Võ Lâm lần này.
Nhậm Doanh Doanh cử chỉ tỏ ra không có gì bất thường đưa mắt nhìn lấy Lâm Bình Chi, sau đó nhẹ giọng nói: “ Lâm công tử không cần lo lắng ta có ý đồ xấu, nếu công tử đã nghi ngờ chi bằng mang ta đến gặp Ngô Chính liền có thể có đáp án, hơn nữa ta một cái nữ tử yếu đuối cũng không thể làm gì được sư phụ của công tử a ”
Nhạc Linh San một bên lắng nghe cảm thấy Lâm Bình Chi hôm nay rất khác với thường ngày, đang lo lắng muốn hỏi thăm nhưng rồi trong lòng lại cảm thấy áy náy, thế nên lại thôi.
Lâm Bình Chi tuy nói là rất dứt khoát từ bỏ không dây dưa đến Nhạc Linh San loại này nữ nhân, nhưng là trong lúc vô tình mỗi khắc đều theo bản năng chú ý đến nàng, dù sao chuyện tình cảm nam nữ rất khó nói, không phải cứ muốn không dây dưa liền có thể không dây dưa nữa.
Nhưng là Lâm Bình Chi vẫn tỏ ra không bận tâm, lại quay sang đáp lời Nhậm Doanh Doanh: “ Nữ nhân trông thì có vẻ yếu đuối nhưng thực chất lại rất lợi hại a, ta còn xém tí nữa bị nữ nhân mê hoặc đến đầu óc quay cuồng kia mà ”
Lời nói này ẩn ý mười phần dễ hiểu, Nhậm Doanh Doanh minh bạch, Nhạc Linh San cũng minh bạch, tuy phản ứng hai người mỗi khác nhưng tình cờ trong đầu ngay lập tức cùng xuất hiện một ý nghĩ: Lâm Bình Chi đã không còn là Lâm Bình Chi của trước kia!
Nhạc Linh San trong lòng tư vị đắng ngắt quả thật là không dễ nuốt, tuy nàng cũng rất mau thay đổi nhưng khi trông thấy Lâm Bình Chi trước kia từng mê muội suốt ngày theo đuôi bám lấy nàng, lúc này lại tỏ ra chán ghét châm biếm chỉ trích khiến nàng không kịp thích ứng, liền cảm thấy hổ thẹn thương tâm.
Nhậm Doanh Doanh cũng không dễ chịu gì, cũng bởi vì Nhạc Linh San mà Lâm Bình Chi thay đổi trở nên chán ghét nữ nhân khiến nàng cũng bị họa lan, tuy nhiên Nhậm Doanh Doanh vẫn rất kiên nhẫn biện giải: “ Ta trước đây thì có thể, nhưng hiện tại là không thể nào a ”
Lâm Bình Chi nghe xong liền tò mò khó hiểu, trước kia có thể sao bây giờ lại không!? Lâm Bình Chi liền không nhanh không chậm nói: “ Nhậm cô nương lời nói để ta có chút không minh bạch a ”
Nhậm Doanh Doanh cũng lường được Lâm Bình Chi sẽ nói như vậy, cho nên rất bình thản đáp lời: “ Hy vọng sau khi nhìn thấy, công tử cũng không cần lại nghi ngờ ta ”
Dứt lời nói, Nhậm Doanh Doanh một tay đưa khuôn mặt, chậm rãi vén xuống tấm vải lụa che giấu đi dung mạo của nàng bấy lâu.
Hít...
Ngay sau đó Lâm Bình Chi, Nhạc Linh San hai người liền kinh ngạc hít vào một hơi thật sâu, lúc bấy giờ chỉ thấy Nhậm Doanh Doanh một cái đoan trang thục nữ, nào ngờ dung nhan bị che giấu phía sau tấm vải lụa kia không phải là quá xinh đẹp mà cố gắng che giấu, thực chất là đã bị người ta hủy đi.
Một vết rạch gớm ghiếc cắt ngang một bên má của nàng khiến một cái dung nhan vốn dĩ mỹ diễm tuyệt luân lúc này đã trở thành một cô nương trông vô cùng xấu xí.
Nhậm Doanh Doanh trông thấy biểu hiện của hai người cũng để nàng cảm thấy thương tâm đau xót cho thân mình, càng là nghĩ thật nhiều đến Ngô Chính trước kia là như thế nào khen ngợi yêu thích tấm dung nhan này, lúc bấy giờ nếu trông thấy khuôn mặt của nàng bị hủy hoại có khi nào hắn sẽ trở nên chán ghét nàng hay không!?
Thương tâm, xót xa, buồn bã, lo lắng, sợ hãi... đủ các loại tiêu cực tâm tình như đang quấn lấy nàng, Nhậm Doanh Doanh dù là mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một cái nữ tử mà thôi, làm sao có thể chịu đựng được tình ải dày vò.
Tuy nhiên Nhậm Doanh Doanh rất nhanh liền áp chế tâm tình của mình, lại có phần điềm đạm mang lên tấm vải lụa che đi vết thương lòng, trong đôi mắt đượm buồn đã đỏ hoe nhưng vẫn rất đoan trang từ tốn nói: “ Công tử không biết có còn nghi ngờ ta? ”
Lâm Bình Chi thất thần chốc lát liền cảm thấy áy náy mình quá đa nghi, chấp tay nói: “ Là ta quá đa nghi, mong Nhậm cô nương thứ lỗi không trách cứ ”
Lâm Bình Chi không thể tưởng tượng nổi là ai ác độc đến như thế, tuy nói Lâm Bình Chi có đa nghi nhưng một cái nữ tử đoan trang như Nhậm Doanh Doanh khiến ai từng tiếp xúc qua đều không có nổi ác cảm trong lòng, chỉ là Lâm Bình Chi chịu tác động của Nhạc Linh San mới khiến hắn xem nữ nhân trong thiên hạ ai ai cũng đều giống nhau mà thôi.
Đồng thời Lâm Bình Chi trông thấy miệng vết thương chưa được đóng vẩy liền biết được vừa bị như vậy cách đây không bao lâu, cùng với dáng vẻ thương tâm đó có thể đoán rằng nàng yêu thích Ngô Chính nhưng bởi vì dung mạo bị hủy hoại mới khiến nàng lo lắng như vậy, lần này nàng tìm Ngô Chính tuy không biết là vì chuyện gì nhưng thần sắc lo âu thấp thỏm lúc trước hẳn là vì sợ Ngô Chính trông thấy dung mạo xấu xí lúc bấy giờ đi!?
Nhạc Linh San một bên cảm thấy rất thương xót cho Nhậm Doanh Doanh, phải biết dung nhan đối với nữ tử có đôi khi còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình, Nhạc Linh San không kìm lòng liền đến bên cạnh Nhậm Doanh Doanh an ủi: “ Tỷ tỷ người đừng quá thương tâm! ”
Nhậm Doanh Doanh dần bình phục tâm tình của mình cũng không muốn tỏ ra bất thường biểu hiện, vẫn là rất từ tốn đáp lời: “ Lâm công tử, Nhạc cô nương không cần phải quá để tâm đến ta, chỉ là không biết khi nào hắn mới có thể đến gặp ta? ”
Nhậm Doanh Doanh đối với Nhạc Linh San không có bao nhiêu hảo cảm, chỉ là nói đến chuyện tình cảm nay đây mai đó của nàng cũng là rất không thích, lúc này càng là muốn chạy theo Ngô Chính lại để Nhậm Doanh Doanh cảm thấy phản cảm càng nhiều hơn, cho nên như thường lệ vẫn muốn giữ khoảng cách không trở nên quá thân thiết với nhau.
Một bên Lâm Bình Chi nghe Nhậm Doanh Doanh lời nói liền cảm thấy đau đầu vấn đề này, hắn biết Ngô Chính lúc này là đang suy tính cùng các huynh đệ muốn làm chuyện nguy hiểm nào có thời gian quan tâm đến Nhậm Doanh Doanh!? Nhưng là hắn vẫn rất nhẫn nại đáp lời: “ Nhậm cô nương yên tâm, Quy lão hẳn đã báo cho sư phụ biết ngươi đến đây tìm hắn, đợi hắn xong việc liền có thể đến đây ”
------*-*------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.