“Trương Chân Nhân, chẳng hay ngài có gặp qua thê tử của vãn bối? Nàng và vãn bối thất lạc nhau đã khá lâu rồi.”
Ngô Chính bỗng nhiên nhớ đến chuyện khác, buột miệng hỏi.
Trước đó, Ngô Chính cứu giúp Mạc Thanh Cốc cũng đã giao phó cho hắn, nhờ cậy Trương Tam Phong thay Ngô Chính tìm kiếm tung tích của Đông Phương Bạch. Bây giờ Trương Tam Phong có thể bình thản xuất hiện ở đây, hẳn là Mạc Thanh Cốc không có vấn đề gì đi, chỉ là Đông Phương Bạch tại sao mãi cho đến lúc này vẫn chưa tìm đến Ngô Chính!?
Phải biết, Ngô Chính suốt chặng đường luôn cố ý không che giấu tung tích của mình, lấy danh vọng của hắn thời điểm này, đáng ra giang hồ không người nào không biết mới phải. Đông Phương Bạch chỉ cần thăm dò một chút, liền có thể dễ dàng tìm đến được vị trí của Ngô Chính.
“Cách đây không bao lâu, lão đạo có bắt gặp nha đầu này đang giao đấu với người của Thiếu Lâm tự, sau đó có cùng ta truy tung dấu vết của ngươi, nhưng rồi lại tự ý một mình rời đi.”
Trương Tam Phong nói.
“Nàng chắc chắn là nóng lòng muốn tìm ta!”
Ngô Chính khẩn trương nói:
“Chương Chân Nhân, trước khi rời đi nàng có nói rằng sẽ đi đâu hay không?”
Trương Tam Phong nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu.
Tính cách của Đông Phương Bạch tương đối lãnh tĩnh, lại kiệm lời ít nói, không có khả năng sẽ nói cho Trương Tam Phong hành tung của mình.
Ngô Chính quả thực là hỏi thừa, quan tâm tắc loạn mà thôi.
“Tiếp đến ngươi làm như thế nào?”
Trương Chân Nhân hỏi thăm.
Thế cục bây giờ hoàn toàn là do một tay Ngô Chính quấy rối mà thành, hoàn toàn giống như ý muốn của hắn từ nửa năm trước.
Minh giáo lực lượng ngưng tự lớn mạnh, quân khởi nghĩa đã thành công chiếm cứ đóng quân tại một số khu vực quan trọng, trái lại quân Nguyên cũng hạn chế hành động tàn bạo áp bức của mình, ngũ đại môn phái ngoại trừ Thiếu Lâm tự, tất cả đều đã suy yếu đến mức độ chỉ có thể so với các thế lực nhị lưu bình thường, phái Võ Đang thời điểm này cũng nghiêng hẳn về phía Minh giáo, tỏ rõ lập trường muốn ủng hộ.
Tình thế này, nếu như Nhữ Dương Vương không có biện pháp ngăn chặn kịp thời, không nghi ngờ thời điểm quân Nguyên Mông toàn bộ phải rút lui trở về thảo nguyên, đã không còn xa xôi nữa rồi.
“Trước hết phải hội ngộ với thê tử của vãn bối, sau đó mới có thể suy tính bước tiếp theo, có thể vẫn phải nhờ Trương Chân Nhân kìm chế những lão quái vật kia manh động.”
Ngô Chính hơi trầm mặc nói.
“Tiểu tử ngươi yên tâm, bọn họ cũng giống như lão đạo, không muốn can thiệp vào chuyện thế sự, trừ phi ngươi làm điều gì đó quá đáng.”
Trương Tam Phong vuốt râu cười nói.
Lời nói của ông có chút ý vị thâm trường, tựa hồ là rất thú vị nhìn xem Ngô Chính tiếp theo sẽ muốn điều gì kinh thiên động địa đây.
Mới đó Ngô Chính biểu hiện thực lực của mình, khiến Trương Tam Phong cũng kinh ngạc không thôi. Điều này là nói tốc độ trưởng thành của Ngô Chính là không thể dùng lẽ thường tình để phán đoán. Mặc dù từ trước đến nay ông vẫn không nhìn thấu, nhưng có thể ước lượng được thực lực của Ngô Chính sâu cạn thế nào. Thế nhưng bây giờ đến cả ông cũng không dám chắc, vừa rồi có phải là toàn bộ thực lực của Ngô Chính hay không, có khi nào hắn vẫn còn đang bảo lưu ẩn nhẫn!?
Chỉ có trời mới biết Ngô Chính tâm tư trong đầu là như thế nào.
“Như vậy vãn bối mới lại phiền Trương Chân Nhân, ai mà biết làm điều gì là quá đáng hay không?”
Ngô Chính tỏ ra vô tội cười nói.
“Ha ha ha...”
Trương Tam Phong nghe thế liền nhướn mày, mắt sáng lên, nhìn chằm chằm lấy Ngô Chính, bỗng nhiên lại vuốt râu ha hả cười nói:
“Tiểu tử ngươi thật thú vị, lão đạo vô phương lường trước được.”
Quả nhiên Trương Tam Phong là minh bạch, Ngô Chính chính là cố tình muốn gây hấn với mấy lão nhân thần bí kia. Mặc dù không biết mục đích của Ngô Chính là gì, nhưng là trước nay hắn hành sự, làm gì có mục đích cụ thể nào chăng!? Hoàn toàn là không thể đoán được Ngô Chính làm hết thảy những chuyện này là vì cái gì.
Nhưng là nhờ vậy, Ngô Chính trong mắt Trương Tam Phong mới thật thú vị vô cùng.
Ngô Chính không có ý định ngăn lại “lạc thú” giản dị của Trương Tam Phong, nhưng là sự tình có hơi gấp gáp, hắn không thể không chen ngang:
“Trương Chân Nhân, không biết Chu Chỉ Nhược như thế nào rồi?”
“Rất tốt, tiểu nha đầu này so với phu thê các ngươi không kém cạnh là bao, bây giờ đã đạt đến nhất lưu cấp bậc, đặt trên giang hồ cũng được xem là một hảo thủ, rất không thua kém.”
Trương Tam Phong cảm khái nói.
“Nói thừa, Chu Chỉ Nhược là sở học chính là Cửu Dương Chân Kinh đã qua tay hệ thống cải tiến, lấy tư chất của nàng tất nhiên là không thể kém cạnh bất cứ ai.”
Nội tâm Ngô Chính rất thỏa mãn.
Chu Chỉ Nhược bây giờ đã có thể đi vào quỹ đạo, quán tính sẽ thúc ép nàng không ngừng phải cố gắng để theo kịp bước chân Ngô Chính, không bị bỏ lại. Hoặc chí ít, nàng đã có thể tự bảo vệ mình, không cần Ngô Chính phải suốt ngày nhắc nhở chăm sóc. Không giống như trong nguyên tác, rơi vào tay Diệt Tuyệt sư thái dạy dỗ, biến nàng thành cái hình dạng người không người, ma không ra ma.
“Đa tạ Trương Chân Nhân thời gian qua chăm sóc cho Chỉ Nhược, thuốc này gọi là Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, có thể trị khỏi ngoại thương của Du Tam Hiệp, xem như là lời cảm tạ của vãn bối.”
Ngô Chính lấy ra hộp gỗ nhỏ giao cho Trương Tam Phong, khách khí nói.
Trương Tam Phong nghe thế, thần sắc trở nên kích động, cầm lấy hộp gỗ trong tay quý trọng như là trân báu, khẩn trương hỏi lại:
“Thực sự là có thể chữa khỏi ngoại thương tàn phế?”
“Trương Chân Nhân không cần phải nghi ngờ, tuyệt đối có thể giúp Du Tam Hiệp khôi phục, đi lại như người bình thường.”
Ngô Chính nghiêm giọng khẳng định.
Nói đùa, Ngô Chính có được Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao từ trong trâm hoa cài tóc của Triệu Mẫn, có thể nào lại vô tác dụng!? Trừ khi cái thế giới quái quỷ này phản nguyên tác một cách triệt để, bằng không sẽ không có chuyện đó xảy ra.
“Tốt, tốt, tốt!”
Trương Tam Phong quá đỗi vui mừng, liên tiếp thốt lên từ “tốt”, như thể chưa bao giờ cảm thấy an ủi đến thế.
Sở dĩ Ngô Chính đổi Ỷ Thiên kiếm lấy Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao cũng là vì tiện tay mà thôi, thực chất hắn cũng chẳng quan tâm đến Du Đại Nham có tàn phế suốt đời hay không. Hơn nữa Ngô Chính mặc dù không dùng Ỷ Thiên kiếm, nhưng cũng không thể phủ nhận giá trị của nó rất lớn, nếu cứ thế mà cho Triệu Mẫn mượn dùng, không khỏi cũng quá chịu thua lỗ đi.