Mục lục
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Chính bất đắc dĩ chỉ có thể thở dài, lâu nay trò chuyện với Đông Phương Bạch để hắn dần quen với việc nói ít hiểu nhiều, lần này ngược lại đối thoại với loại người chậm tiêu như Tạ Tốn không khỏi khiến hắn thật có chút đau nhức đầu.

Tuy nhiên Ngô Chính vẫn rất kiên nhẫn giải thích: “ Thay vì ngươi bây giờ trở về Minh giáo co cụm một chỗ để ngũ đại môn phái bao vây, chi bằng tự ngươi tung ra tin tức của mình, không phải là khiến bọn hắn phân tán lực lượng đến giết ngươi, sau đó giành giật Đồ Long đao hay sao? ”

Biết được ý định của Ngô Chính không khỏi khiến Tạ Tốn sững sốt một phen, lại buộc miệng nói: “ Ngươi chắc chứ!? Bên cạnh ngươi vẫn còn tiểu nha đầu kia, như vậy có phải là quá mạo hiểm hay không? ”

Đúng như Tạ Tốn nói, lúc này tin tức hẳn là đã được tung ra, sớm muộn cũng có người kéo đến truy sát Tạ Tốn, còn có cả Ngô Chính cũng không tránh khỏi liên lụy.

Nhưng là bên cạnh Ngô Chính vẫn còn một Chu Chỉ Nhược chưa trưởng thành, không thể tự bảo vệ bản thân.

Một khi lâm vào tình huống nguy cấp khó nói Ngô Chính sẽ còn nhàn rỗi thời gian để bảo vệ cho Chu Chỉ Nhược hay sao!?

Ngô Chính không phản đối đáp lời: “ Không sai, bởi vậy lần này ta mới quyết định chia ra hai đường! ”

“ Không được! ”

Đông Phương Bạch im hơi lặng tiếng nãy giờ, lúc này lại lên tiếng phản đối.

Nghe qua lời nói của Ngô Chính, Đông Phương Bạch liền minh bạch ý định của hắn là muốn nàng mang Chu Chỉ Nhược tìm một nơi nào đó ẩn thân!?

Một bên Chu Chỉ Nhược ít nhiều cũng đã hiểu được sự việc có phần nghiêm trọng, hai tay siết chặt vào nhau hận bản thân mình không những không thể giúp đỡ được Ngô Chính, còn là trở thành gánh nặng cho hắn.

Ngô Chính lặng lẽ đi đến nắm tay Đông Phương Bạch an ủi: “ Đông Phương, ngươi và Chỉ Nhược tạm thời đến nương nhờ Trương Tam Phong trú lại núi Võ Đang, một khoảng thời gian không bao lâu ta sẽ đó hội ngộ cùng các ngươi ”

“ Ca ca... ”

Chu Chỉ Nhược tâm tình lo lắng không kìm được lòng, hai mắt ước át nỉ non.

“ Có người đến, rất gần rồi! ”

Tạ Tốn bỗng nhiên cắt ngang ba người nói chuyện, trong giọng nói có phần gấp gáp.

Ngô Chính biết thính giác của Tạ Tốn cực kỳ nhạy bén, nếu có người xuất hiện tiến tới từ xa liền có thể nghe được động tĩnh chắc chắn không thể sai, lúc này càng khẩn trương khuyên nhủ Đông Phương Bạch hai người:

“ Nghe lời ta, mau mang Chỉ Nhược rời đi, ta nhất định sẽ sớm đến tìm các người ”

Đông Phương Bạch bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu đồng ý, lập tức liền nắm lấy tay Chu Chỉ Nhược thi triển khinh công ly khai.

“ Cẩn thận, ám khí! ”

Tạ Tốn tựa như nghe được gì đó, liền khẩn trương hô lên.

Vút!

Đúng lúc này từ phương hướng phía sau một đạo châm ảnh phóng đến nhắm về phía Chu Chỉ Nhược, Đông Phương Bạch hai người.

“ Hừ, trò vặt! ”

Tuy nhiên Đông Phương Bạch không một chút nao núng, trên tay kim châm đồng thời phóng ra.

Keng!

Nói về sử dụng ám khí, Đông Phương Bạch vẫn là lợi hại hơn rất nhiều, đạo châm ảnh kia bị kim châm của nàng phóng trúng vào đuôi châm phải đổi hướng ghim xuống mặt đất.

Đồng thời Đông Phương Bạch cũng không chần chừ nán lại, thuận thế chân đạp vào nhành cây, mang theo Chu Chỉ Nhược phút chốc đã phóng đi thật xa.

“ Lợi hại! Thật không ngờ nha đầu kia quỷ dị như vậy ”

Tuy không nhìn thấy nhưng dựa vào thính giác của mình, Tạ Tốn cũng có thể biết được chuyện gì vừa xảy ra, liền trầm trồ khen ngợi.

Tạ Tốn lúc này lại quay sang Ngô Chính cao giọng nói: “ Toàn bộ đều là cao thủ, ta cầm chân bọn hắn, ngươi đi trước đi! ”

Ngô Chính lại không tán đồng cách làm này, cười nhạt đáp lời: “ Ta trong người vẫn còn rất ngứa ngáy, đang không biết tìm ai để động thủ đây! ”

Lúc này từ phương hướng hắc châm vừa rồi phóng đến, có bảy tám cái bóng người đồng loạt xuất hiện, chân đạp khinh công đáp xuống đối diện Ngô Chính và Tạ Tốn hai người.

“ Danh tính: Đường Văn Lượng, tu vi: tuyệt thế trung kỳ ”

Ngô Chính dùng Thuật Thăm Dò ngay lập tức đã nhìn thấu thận phận và tu vi của người đến, người này chính là Đường Văn Lượng chưởng môn của phái Không Động, theo sau hắn hẳn là cao tầng lực lượng Không Động ngũ lão, đều là tuyệt thế sơ kỳ hoặc là tuyệt đỉnh đỉnh phong cao thủ.

Mấy ngay liên tiếp Ngô Chính dắt theo Tạ Tốn lòng vòng qua những chỗ đông người náo nhiệt quả nhiên liền có thể kinh động đến ngũ đại môn phái vây giết đến đây, bên cạnh đó Tạ Tốn cũng không mấy ngạc nhiên là bao, cảm nhận được khí tức của bọn hắn liền có thể biết người đến là ai.

“ Tạ Tốn, ngươi dám lấy cắp tuyệt học của phái Không Động chúng ta ẩn trốn biệt tích bao nhiêu năm nay, hôm nay lại dám ngang nhiên đi lại trên giang hồ, đúng là đủ gan dạ a ”

Đường Văn Lượng thần sắc cực kỳ băng lãnh, khẩu khí mười phần có ý châm biếm, tựa hồ là nắm chắc phần thắng trong tay.

Tạ Tốn không những không yếu thế, còn là mười phần ngông nghênh đáp trả: “ Ta còn muốn hỏi ngươi, là ai cho ngươi lá gan dám đến đây tìm ta!? ”

Một bên Ngô Chính cũng không quên uốn lưỡi trêu ngươi: “ Ếch ngồi dưới giếng làm sao biết được trời cao đất dày, gan lớn cũng khó trách! ”

“ Tiểu tử, ngươi là ai? Dám bao che cho ác tặc Tạ Tốn!? Ngươi là ngại sống lâu hay sao? ”

Nghe được Tạ Tốn hai người tung hứng trêu ngươi để Đường Văn Lượng tựa hồ có chút tức giận, cao giọng quát lên.

Ngô Chính vẫn rất thản nhiên cười nói: “ Tiểu tử tất nhiên là sống lâu hơn lão tặc ngươi rồi! ”

“ Ha ha... hắn tất nhiên là không thể chết trước ngươi được! ”

Tạ Tốn một bên khoái chí cười to, không một chút e ngại sợ hãi Không Động phái lấy nhiều hiếp ít.

“ Hừ, hỗn trướng, ta muốn xem xem ngươi cười được bao lâu ”

Đường Văn Lượng lúc này đã giận đỏ cả tai, nhưng kỳ quái là hắn lại không lập tức động thủ, chỉ là dùng lời lẽ đối đáp khích bác qua lại.

Đối diện Ngô Chính tựa hồ phát giác được bất thường, lại không muốn dây dưa đấu khẩu, liền đã muốn động chạm quyền cước.

Lục Mạch Thần Kiếm, Thương Dương Kiếm!

Không một lời báo trước, bất thình lình một đạo kiếm khí trên tay Ngô Chính đã phóng về phía Đường Văn Lượng mở đầu chiến đấu.

“ Hỗn trướng, dám ám toán!? ”

Đường Văn Lượng nhanh chóng đã phản ứng lại tung lách ngang tránh đi Thương Dương Kiếm, đồng thời dậm chân thi triển khinh công đánh tới.

“ Nực cười! Vừa rồi không phải ngươi cũng ám toán đó sao, trên thế gian chỉ được phép một mình ngươi là được đánh lén!? ”

Ngô Chính trên miệng vẫn không ngừng khích bác, đồng thời cũng không có y định lùi bước, một quyền đánh tới nghênh đón Đường Văn Lượng thế công.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK