“Nếu ngươi đã tin tưởng ta như thế, ta tất nhiên sẽ không để ngươi thất vọng.”
Ngô Chính tươi cười rạng rỡ nói.
Trong lúc đó, tay hắn lại không ngừng động tác, nắm chặt lấy đầu của Trượng Lộc Khách, nhấc lên thật cao, tiếp tục hung hăng đập mạnh xuống đất.
Ầm, ầm, ầm...
Tiếng động phát ra liên tiếp không ngừng, đến rợn cả người.
Bởi vì Ngô Chính chỉ dùng sức lực đơn thuần, không có gia cố chân nguyên bên trong, cho nên cảnh tượng mặc dù rất dọa người, nhưng thực tế Trượng Lộc Khách chỉ phải chịu nỗi đến từ đau thể xác, lúc bấy giờ cũng đã kịp thời huy động chân khí hộ thể, thế nên không có bao nhiêu tổn thương.
Lúc này, Ngô Chính lại kéo ngược đầu của Trượng Lộc Khách hướng mặt lên trời, nhếch môi cười nói:
“Hình như ta hơi nhẹ tay thì phải, trông ngươi không có vẻ gì là chịu phục cho lắm!?”
Trượng Lộc Khách nghe vậy vô cùng căm giận, nhưng lại không thể lớn tiếng mắng chữi, chỉ có thể dùng ánh mắt chất chứa sát ý, chằm chằm nhìn lấy Ngô Chính.
“Ánh mắt của ngươi là sao? Muốn giết ta!?”
Ngô Chính thần sắc đột nhiên trở nên âm trầm nói.
Sát khí toàn thân bộc phát, dường như là hắn đang muốn hạ sát thủ với Trượng Lộc Khách.
“Ngươi dám!?”
Hạ Bút Ông lại lớn tiếng quát lên.
Lần này Triệu Mẫn cũng không thể ngăn cản được, nàng biết nếu Trượng Lộc Khách gặp phải bất trắc, lấy tính cách đơn thuần khờ khạo của Hạ Bút Ông, nhất định sẽ bất chấp mệnh lệnh của nàng mà liều mạng xông lên.
“Thủ hạ bại tướng mà thôi, ngươi nói ta có dám hay không?”
Ngô Chính ánh mắt bất thiện nhìn lấy Hạ Bút Ông, lạnh giọng nói.
Thủ hạ bại tướng chính là nói chung cả hai người Huyền Minh nhị lão. Cách đây không lâu, Hạ Bút Ông giao thủ cùng Ngô Chính nhất chưởng, thất thủ đến phải bại lui. Bây giờ Ngô Chính lại đường đường chính chính đả bại Trượng Lộc Khách. Chung quy hắn là đang dùng tư thế của bề trên để nhìn xuống Huyền Minh nhị lão, thái độ hết mực xem thường.
“Hừ, ngươi dám tổn hại đến tính mạng của bạch lão, ta liều mạng với ngươi!”
Hạ Bút Ông giơ lên quyền đầu trước mặt, hung hăng nói.
Trượng Lộc Khách thấy thế không nhịn được, khó khăn mở miệng nói:
“Mau, mau... lui...”
Chát!
Không quá bất ngờ, Trượng Lộc Khách ngay khi mở miệng liền lãnh nhận một bạt tai, vô cùng nhục nhã.
“Ngươi lại nói cái gì? Đồng bọn của người hẳn là chưa nghe rõ, có thể nói lại hay không?”
Ngô Chính trêu ngươi nói.
“Tiểu tử khốn kiếp, mau thả bạch lão ra cho ta!”
Hạ Bút Ông phẫn nộ, vận nội công lớn tiếng gào lên.
Trái lại, Ngô Chính thì vẫn nhởn nhơ không đoái hoài đến Hạ Bút Ông uy hiếp, lại siết chặt lấy đầu của Trượng Lộc Khách, sau đó đập mạnh xuống đất.
Ầm!
“Hắc lão, ngươi nói thêm một lời, ta liền giết chết hắn, có tin hay không?”
Ngô Chính trầm giọng nói.
Trông thấy sắc mặt của Ngô Chính không giống như là đang nói đùa, Triệu Mẫn kinh hãi vừa định lên tiếng nhắc nhở Hạ Bút Ông, nhưng là... đã muộn!
“Ngươi, ngươi dám...”
Hạ Bút Ông theo phản xạ chỉ thốt ra nửa câu, liền giật thót không dám nói nữa.
Nhưng ngay tức thì sau đó, sau một tiếng “phập”... nói thêm một lời nào nữa, thì cũng đã quá chậm trễ mất rồi.
Lúc này...
Trên tay Ngô Chính, chính là thủ cấp của Trượng Lộc Khách vẫn còn mở to đôi mắt, dường như rất không cam tâm. Còn thân thể của lão thì, đã vĩnh viễn nằm yên dưới mặt đất, không thể cử động được nữa.
Chân chính đầu lìa khỏi cổ, tức là không thể lành lại được, Trượng Lộc Khách đã chết, chết đến không thể nào tức tưởi hơn.
“Chúc mừng túc chủ thành công vượt cấp chém giết tông sư sơ kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 1 0 0”
Giọng nói hệ thống vẫn như mọi khi, vang lên trong đầu Ngô Chính.
Nguyên bản ý định của Ngô Chính đã là muốn giết chết Huyền Minh nhị lão. Sở dĩ hắn nhận lời với Triệu Mẫn sẽ không giết Trượng Lộc Khách, là bởi vì Trượng Lộc Khách có một tên đồng bạn đầu trư. Dù là bằng cách này hay cách khác, Ngô Chính vẫn có thể thông qua Hạ Bút Ông để giết chết Trượng Lộc Khách. Vốn dĩ từ đầu đã không có bất kỳ một lời hứa nào cả, hết thảy chỉ là một trò đùa của Ngô Chính mà thôi.
Lấy tư duy chậm chạp của Hạ Bút Ông tất nhiên sẽ không kịp hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Ngô Chính là hệ trọng như thế nào, nhất định sẽ buột miệng lên tiếng. Đến lúc đó, Ngô Chính tất nhiên phải thực hiện lời nói của mình. Một cái lý do để sát nhân, mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng cũng không phải là quá vô lý.
“Là ta hại chết ngươi... là ta... là ta ngu ngốc, đần độn... hại chết ngươi rồi!”
Mãi đến khi trông thấy cảnh tượng này, Hạ Bút Ông mới thực sự hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Ngô Chính “nói thêm một lời” nghĩa là gì. Lão suy sụp quỵ xuống đất, hai tay khư khư ôm đầu, thất thần lầm bầm trong miệng một mình.
Trái lại, Triệu Mẫn thì rất bình tĩnh, không tỏ ra kinh tâm sợ hãi, ánh mắt nghiêm nghị nhìn lấy Ngô Chính, trầm giọng nói:
“Ngươi, là nói không giữ lời?”
“Ngươi phải cảm thông cho ta mới được, ta vừa phải giữ lời với ngươi, vừa phải giữ lời với hắn, làm thế nào mới có thể để lưỡng toàn đôi bên đây!? Ài, đành phải thiệt thòi cho ngươi lần này vậy.”
Ngô Chính nhún vai tỏ ra vô tội nói.
Triệu Mẫn sớm đã biết Ngô Chính chắc chắn sẽ trả lời nàng như vậy, nhưng là vẫn không ngăn được mình chất vấn. Cảm giác này giống như là lúc một tiểu hài tử biết được bản thân cần phải có trách nhiệm, cảm thấy hối hận.
Vốn dĩ nàng vẫn chưa từ bỏ ý đồ với Ỷ Thiên kiếm, bây giờ lại quan tâm nhiều hơn đến việc, làm cách nào để giết chết Ngô Chính, một nhân vật quá mức nguy hiểm khó lường. Kể cả tâm trí, hay là thực lực của hắn, đều khiến cho nàng cảm thấy tự thẹn không bằng. Hiển nhiên ngoại trừ căm hận, nàng nhiều hơn chính là không cam lòng.
Cái chết của Trượng Lộc Khách, chỉ có Hạ Bút Ông mới là chân chính đau lòng thương tâm.
“Quỷ Sát Kiếm Ma, ngươi, phải, chết!”
Hạ Bút Ông nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ nói.
“Hả? Tại sao ta phải chết? Không phải là ta đã giữ lời với ngươi đấy ư?”
Ngô Chính thản nhiên cười nói, như vừa làm một việc gì đó rất đúng đắn.
“Ta phải báo thù cho bạch lão!”
Hạ Bút Ông gầm gừ nói.
“Muốn báo thù? Đơn giản, chủ công của ngươi – Triệu Mẫn quận chúa, không phải mới là người đồng ý để cho bạch lão, xuất thủ giao đấu với ta hay sao? Kẻ thù thực sự của ngươi là ai, ngươi còn không phân biệt được nữa!?”
Ngô Chính châm ngòi ly gián nói.