Ngô Chính như đi guốc trong bụng những tên này, âm trầm cười nói.
Bất chợt, lam sắc linh quang ngưng tụ thành lục đạo kiếm khí, vờn quanh người hắn, mũi kiếm lăm le hướng về phía đám người tam đại môn phái kia.
“Chân... chân khí!?”
Không Văn thần tăng hốt hoảng thốt ra.
Mới đó, lão còn đang nghi hoặc, không biết Ngô Chính rốt cuộc là mượn trợ lực từ đâu, mà có thể tạo thành cương khí hộ thể vững chắc như thế.
Phải biết, thế gian này nếu Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao là có thể câu thông lực lượng, phát huy ra uy lực vượt trội gấp mấy lần. Nhờ vậy, năm xưa Diệt Tuyệt sư thái mới có thể có được địa vị sánh ngang với ngũ đại môn phái.
Ai mà biết được có phải là Ngô Chính âm mưu quỷ giấu Ỷ Thiên kiếm ở đâu đó gần đây, sau đó mượn lực chống lại một chưởng vừa rồi của Không Văn thần tăng!? Chỉ mỗi việc hắn đứng yên bất động, cũng khiến Không Văn thần tăng nghi ngờ không thôi.
Thế nhưng, ngay khi Ngô Chính biểu hiện ra chân khí, lão liền từ hy vọng rơi xuống tuyệt vọng khôn cùng, nhất thời vẫn không tin nổi, Ngô Chính là bằng cách nào mà tăng cường tu vi vượt đại như vậy!?
“Không Văn đại sư, chân khí là cái gì?”
Người thanh niên mặt trắng phía sau, hiếu kỳ mở miệng nghi vấn.
“Chân khí, chỉ có tông sư cấp bậc mới có thể luyện thành, ngươi nói, chân khí là cái gì đây!?”
Không Văn thần tăng thất thần đáp lại.
Nghe vậy, sáu tên thanh niên đưa mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương, có thể thấu được một loại tâm ý tương thông. Sáu người bọn họ sắc mặt trở nên kiên nghị, dường như là đã quyết định một chuyện vô cùng trọng đại nào đó.
“Lão trọc lừa, muốn sống, ta hỏi, ngươi trả lời!”
Ngô Chính tiếp cận đến khoảng cách mười bước, thản nhiên cười nói.
“Yêu nghiệt!”
Nội tâm Không Văn thần tăng mãi cho đến bây giờ, mới chấp nhận sự thật này.
Trước đây khi biết Ngô Chính tuổi tác không bao nhiêu, tu vi lại có thể đạt đến tuyệt thế hậu kỳ tầng thứ, lão khi đó sớm đã kinh tâm không thôi, nhưng cuối cùng vẫn là xem thường tốc độ trưởng thành của hắn.
Nếu sớm biết sẽ có một ngày như thế này, trước kia lão sẽ giết chết hắn bất chấp mọi cái giá phải đánh đổi.
Tuy nhiên, trên đời không có thuốc hối hận, nếu có thì chẳng ai bán nó cho lão, sự thật vẫn là thứ mà lão cần phải đối diện lúc này.
“Được, ngươi hỏi, ta trả lời!”
Không Văn thần tăng quyết đoán nói.
“Vị công tử này, tại hạ Phan Ngã, là chưởng môn đương nhiệm phái Hoa Sơn, sở dĩ mạn phép đến đây, đều là vì Không Văn đại sư dụ dỗ lôi kéo, tại hạ hoàn toàn không có ý đồ gì với công tử, nếu công tử đã giải quyết xong phiền toái, tại hạ xin được phép cáo lui, không ở lại đây chướng mắt công tử thêm nữa!”
Thanh niên y phục phái Hoa Sơn, bỗng nhiên chen ngang, lời lẽ khách khí nói.
“Phan chưởng môn nói không sai, tại hạ Đường Mạn Ngạo, là chưởng môn phái Không Động, trước đây thù oán giữa chúng ta đều là hiểu lầm, cũng là vì Không Văn đại sư âm mưu hãm hại mà thành. May mắn thay, Lục Mạch công tử phúc nhân thiên tướng đến nay vẫn bình an vô sự, tại hạ tại đây thỉnh cầu được hóa giải ân oán, trở thành bằng hữu, từ này chỉ cần một câu nói của công tử, dù là núi đao biển lửa, Đường Mạn Ngạo quyết không từ nan.”
Thanh niên phái Không Động, nhanh miệng theo sau, càng là khẳng khái hùng hồn thề thốt.
“Lục Mạch công tử, tại hạ là...”
“Để ta nói trước, tại hạ Cao Cường, trưởng lão phái Côn Luân...”
“Ngừng cho ta!”
Không Văn thần tăng sắc mặt vô cùng khó coi, gân đen như nổi lên từng cộm, gằn giọng quát lên.
“Lão trọc lừa, ngươi là cái thá gì dám lớn tiếng, xét về địa vị trên giang hồ, hai vị chưởng môn đây cũng là ngang hàng giao luận với ngươi, còn tưởng rằng bọn hắn tay chân thủ hạ!?”
Ngô Chính ham vui lớn tiếng chỉ trích, tựa như là trưởng bối đang dạy bảo tiểu bối trong nhà vậy.
“Ngươi...”
Không Văn thần tăng tức giận đến nghẹn trong họng, không thể thốt ra thành câu.
Thấy vậy, phía sau thanh niên Cao Cường trưởng lão phái Côn Luân, nhanh nhảu chen ngang, gắp lửa bỏ tay người:
“Ngươi cái gì mà ngươi!? Nếu không phải lão trọc ngươi lôi kéo, tam đại môn phái chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh này sao? Đến bây giờ không phải là hoàn toàn bị ngươi thâu tóm, sai khiến như là tay chân thủ hạ? Dã tâm của ngươi thật lớn a!”
“Hoạn nạn lâm đầu, kiểm bất nhận nhân!” Câu nói này quả nhiên là rất không sai.
(Gặp phải hoạn nạn, trở mặt không nhận người thân.)
“Cao trưởng lão, ngươi dám nói với ta như vậy? Đừng quên, tay ngươi cũng đã nhúng chàm, lật mặt tráo trở lúc này, không phải là một quyết định khôn ngoan.”
Không Văn thần tăng nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng nói rõ từng chữ.
Sáu tên thành niên nghe vậy, tức thời đều biến sắc hoảng sợ không thôi, tựa hồ là lời nói của Không Văn thần tăng đánh trúng tim đen bọn hắn.
“Ha ha ha...”
Ngô Chính bỗng nhiên lớn tiếng cười to nói:
“Không cần phải sợ hãi, chỉ cần nói cho ta biết tất cả, ta liền tha cho các ngươi một con đường sống sót.”
“Ngươi nói có thật hay không? Chỉ cần ta nói cho ngươi biết, liền có thể tha cho ta?”
Phan Ngã ngay lập tức liền có quyết định, nhanh miệng hỏi lại.
“Ngu ngốc, ngươi dám nói tất cả đều sẽ chết!”
Không Văn thần tăng hoảng hốt quát to.
Phốc!
Tức khắc, bả vai Không Văn thần tăng liền xuất hiện một đạo vết thương do kiếm đâm xuyên qua, máu tươi tuôn ra xối xả. Lão kinh hãi vận công cầm cự lại vết thương, nhưng là máu vẫn cứ trào ra. Một tia lam sắc chân khí ẩn hiện loáng thoáng, cho lão biết, chân khí của Ngô Chính đã xâm nhập vào nội thể. Nếu không có tông sư thay lão trị thương, thì dù là cách nào cũng vô phương có thể trục xuất tia chân khí này.
“Ta từ lúc nào cho phép ngươi lên tiếng?”
Ngô Chính phe phởn đạo kiếm thu nhỏ, đang lượn vờn quần quanh trên ngón trỏ, thần sắc rất hảo hữu nói.
Nghe vậy, Không Văn thần tăng căm phẫn đến tột cùng, nhưng rồi vẫn rất biết cách kìm chế cơn giận, cắn răng im lặng không dám đáp trả một lời.
Một màn này, để sáu tên thanh niên tam đại môn phái phía sau cũng kinh hoàng không thôi. Một kiếm vừa rồi vô thanh vô tức, thậm chí còn không lưu lại tàn ảnh. Nếu Ngô Chính thực sự muốn giết bọn hắn, không nghi ngờ tất cả đều sẽ chết, chết một cách vô tri vô giác, không thể biết được mình đã chết như thế nào.
“Được rồi, tên vừa mới nói trước là ai, đứng ra nói rõ cho ta nghe.”
Ngô Chính mục quang khóa chặt sáu người thanh niên, mặt thì ôn hòa cười nói.
“Là... là tiểu nhân.”
Phan Ngã thấp thỏm lo sợ, thậm chí đổi cả cách xưng hô, hạ thấp bản thân đến cực hạn, thành khẩn khai báo:
“Chuyện là như thế này, Thiếu Lâm tự... dã tâm muốn gầy dựng lại địa vị, đối trọng với phái Võ Đang, nhưng là Không Văn đại sư lại không dám trêu chọc Trương Chân Nhân, cho nên... cho nên lão và sư điệt của lão, là Viên Chân, âm mưu cấu kết với...”