Đừng quên lần trước hệ thống từng nhắc nhở Ngô Chính phải cẩn thận với ma tâm của mình. Một khi nhập ma hắn liền sẽ đánh mất bản thân mà chìm đắm hoàn toàn vào sát lục, phải tiêu hao rất nhiều lực lượng sinh mệnh tích trữ trong hệ thống mới có thể giải quyết triệt để mối nguy này. Dĩ nhiên Ngô Chính vạn phần không muốn chuyện này diễn ra.
Suy đi tính lại thì lợi vẫn không bù được hại, Ngô Chính tức khắc liền vứt bỏ ý định nhất thời này ra khỏi đầu.
Tuy nhiên sứ giả Minh giáo Ba Tư thì không đơn giản từ bỏ ý định như vậy. Chỉ thấy ba người phụ nhân ánh mắt bất thiện nhìn về hướng đám người thôn dân đang tụ tập, khiến cả đám tinh thần bấn loạn thổn thức lo sợ.
Vào lúc này...
Từ phía cửa khẩu vào thôn, bỗng nhiên xuất hiện một đoàn gần mười người đang thong thả tiến về phía này.
Dẫn đầu là một người nam nhân trung niên thân hình tráng kiện, trên mặt có một vết sẹo cắt ngang giữa sóng mũi, không ai khác chính là chủ nhân của gian nhà tranh Ngô Chính đang trú đồng thời là trưởng đoàn thợ săn trong thôn – Phi Ngao.
Theo sau Phi Ngao, ngoại trừ đám thanh niên trong đoàn thợ săn, lúc này lại nhiều thêm một lão nhân. Đó là một bà lão độ khoảng bảy tám mươi tuổi, thần sắc xanh xao nhợt nhạt, khí tức suy nhược dường như thân mang trọng thương, tay cầm cán trượng long đầu chống đỡ đi lại, còn giắt theo một vòng kim hoa trên cánh tay.
Lão nhân này không thể nghi ngờ chính là Kim Hoa bà bà, hay còn gọi là Tử Sam Long Vương – Đại Ỷ Ti.
“Ta phất! Có cần phải trùng hợp đến như vậy!?”
Nội tâm Ngô Chính không biết nên khóc hay nên cười đây.
Nguyên bản Ngô Chính còn có ý định dành chút thời gian truy tìm Đại Ỷ Ti nhân tiện tra ra tung tích Tiểu Chiêu. Bất quá không cần hắn tốn công, Đại Ỷ Ti bây giờ đã xuất hiện ngay trước mắt. Đáng ra hắn phải vui mừng mới phải, nhưng là Đại Ỷ Ti lại xuất đầu lộ diện đúng vào thời điểm này, quả thực là khiến hắn dở khóc dở cười.
“Là bà ta, quả nhiên là chịu thương thế không nhẹ, không ngờ cũng có ngày bà ta tự chui đầu vào rọ.”
Diêu Tắc âm trầm nói.
Tức khắc ba người sứ giả Minh giáo Ba Tư liền huy động khí thế áp bách về phía đoàn người Phi Ngao.
Bởi vì thân mang trọng thương, Đại Ỷ Ti dồn hết tâm tư vào việc điều hòa nội lưu tán loạn, mãi đến khi cảm nhận luồng khí thế quen thuộc áp tới mới chợt nhận ra, đến thôn làng này dưỡng thương là một lựa chọn hết sức ngu ngốc.
“Trong mấy ngày ta rời thôn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!?”
Đối diện tình huống bất ngờ này, trong đầu Phi Ngao kinh nghi không thôi.
Những người thanh niên thợ săn phía hậu phương không hiểu chuyện gì, ai nấy đều không giữ được bình tĩnh mặt mày xanh tái sợ hãi khôn cùng. Đương nhiên là ngoại trừ Đại Ỷ Ti bộ dáng điềm tĩnh không nói một lời.
Dường như là biết chắc đã vô phương tẩu thoát, Đại Ỷ Ti cơ hồ đã phó mặc nhận mệnh, không có dấu hiệu muốn chống trả.
Sứ giả Minh giáo Ba Tư bỏ qua đám người Ngô Chính, nhanh chân tiếp cận về phía đoàn người Phi Ngao, ánh mắt lăm lăm khóa chặt thân hình Đại Ỷ Ti.
“Thời gian qua bọn ta chịu không ít khổ sở a.”
Khu Ni Cơ lạnh giọng nói.
Từ trang phục của ba người phụ nhân trước mắt, Phi Ngao liền nhận ra thân phận của bọn họ. Mặc dù Phi Ngao sinh sống ở nơi sơn cùng thủy tận hoang vu hẻo lánh, nhưng là Minh giáo Ba Tư thế lực cắm rễ tại tây vực xuyên suốt bao nhiêu năm tháng, tất nhiên là không ai không biết.
“Các vị đại nhân hẳn là sứ giả của Minh giáo danh chấn giang hồ, lần này đại giá quang lâm đến tiểu thôn thực sự là vinh hạnh cho chúng ta, chẳng hay là có thôn dân nào đó vô ý không biết đắc tội khiến ba vị đại nhân đây?”
Phi Ngao chấp tay thành khẩn dò hỏi.
Hắn còn ngây thơ không hay biết, lão nhân trông như vô hại yếu đuối sau lưng lại chính là tiền nhiệm Thánh nữ Minh giáo Ba Tư trước đây, bất quá bây giờ đã trở thành phản đồ ô nhục giáo phái, đang không ngừng chạy trốn truy bắt.
“Không có việc của các ngươi, mau cút đi.”
Diêu Tắc trầm giọng nói.
Nghe vậy, Phi Ngao không khỏi ngây người một hồi, mãi mới phát hiện ánh mắt những sứ giả Minh giáo Ba Tư này là hướng về lão nhân phía sau hắn, nhất thời kinh tâm không thôi.
“Các ngươi muốn chống đối lại chúng ta?”
Thiếu kiên nhẫn, Diêu Tắc lại lớn tiếng uy hiếp.
Nghe vậy, Phi Ngao bất đắc dĩ đành phải dẫn đội tránh sang một bên, để lại Đại Ỷ Ti một người đối diện với mấy người sứ giả Minh giáo Ba Tư. Mặc dù vạn phần không muốn nhưng chuyện này có liên quan đến an nguy toàn bộ những người thợ săn theo sau lưng mình, Phi Ngao không thể làm những việc mạo hiểm thiếu suy nghĩ.
Ngay khi đoàn người Phi Ngao tránh qua, từ phía xa Đình Phàm trông thấy hình dáng của Đại Ỷ Ti, nhớ đến cuộc trò chuyện lúc trước với Ngô Chính, hắn liền tranh thủ chạy đến nắm vai Ngô Chính khuyên răn:
“Ngô huynh đệ, mấy người phụ nhân này rất lợi hại, ngươi không nên xung động làm chuyện gì dại dột a.”
“Yên tâm, ta tất nhiên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn hại đến tính mệnh của mình.”
Ngô Chính ôn hòa cười nói, lại hướng ánh mắt quan sát tình hình bên kia.
“Mau theo bọn ta trở về nhận tội, không nên chống cự, bằng không đừng trách bọn ta bất lưu tình.”
Khu Ni Cơ lạnh giọng nói.
“Ài, chạy trời không thoát khỏi nắng a... chuyện đã đến nước này, ta cũng chỉ biết phó mệnh cho lão thiên, tùy ý các ngươi xử trí vậy.”
Thần sắc Đại Ỷ Ti bỗng nhiên trở nên bi thương, khẽ lắc đầu than thở nói.
“Hừ, sớm biết có ngày này hà cớ vẫn còn làm, mau bắt bà ta lại.”
Khu Ni Cơ không chút cảm thông, hừ lạnh ra lệnh.
Nếu Đại Ỷ Ti chịu xuất đầu lộ diện sớm một chút, có lẽ Phí Huyễn đã không đánh mất Thánh Hỏa Lệnh vào tay Ngô Chính rồi. Suy xét về công hay về tư đều khiến ba người Khu Ni Cơ căm hận Đại Ỷ Ti không thôi.
Nghe lệnh, hai người Diêu Tắc liền triển khai khinh công, chớp mắt đã áp sát tiếp cận Đại Ỷ Ti, đồng thời thuần thục nhanh nhẹn điểm vào các huyệt đạo trên người, khiến bà ta tạm thời không thể phát động võ công của mình.
“Chúng ta có cần phải...”
Phí Huyễn dò hỏi quyết định của Khu Ni Cơ.
Trước đó ba người đã âm thầm quyết định bắt giữ toàn bộ thôn dân hòng uy hiếp Ngô Chính, nhưng là bây giờ đã thành công bắt giữ được Đại Ỷ Ti, chỉ cần mang bà ta về lập công chuộc tội có khi sẽ giữ được tính mạng.
“Đêm dài lắm mộng, chúng ta trở về đi thôi.”
Không cần cân nhắc, Khu Ni Cơ liền có một quyết định rất khôn ngoan.