Mục lục
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách đây không lâu ngũ đại môn phái triển khai vây giết Minh giáo, khiến bọn hắn bị đánh đến tan tác phải co đầu rút cổ trên Quang Minh đỉnh mà giữ mình, bởi vậy ngũ đại môn phái mới có cơ hội tứ phía cắm trại bao vây cô lập, chờ đợi thời cơ muốn tiến đánh lên Quang Minh đỉnh.

Phải biết Minh giáo cho dù cao thủ có đông đúc lợi hại đến đâu chăng nữa, nhưng phải có thực mới vực được đạo làm nên chuyện lớn, nếu cứ bị cô lập một chỗ trong khoảng thời gian dài như thế này, đến khi lương thực dự trữ toàn bộ cạn kiệt, quân lực tinh thần và thể chất đều sa sút, lúc bấy giờ hẳn là thời cơ tốt nhất để ngũ đại môn phái tiến công.

Nhưng là cách đây vài ngày có được tin tức của Tạ Tốn khiến ngũ đại môn phái ái nấy đều rục rịch nôn nao, tựa hồ đều là đang âm thầm tự ý một mình muốn làm một chuyện nào đó, là “ chuyện nào đó ” mà ai cũng có thể hiểu nhưng lại không thể thẳng thừng nói ra.

Ngoại trừ Diệt Tuyệt sư thái dẫn đầu phái Nga My vẫn kiên định tập trung toàn bộ lực lượng muốn vây giết Quang Minh đỉnh ra, thì tứ đại môn phái còn lại từ vài ngày trước đã âm thầm tung ra động tác của mình.

Trong đó phái Không Động còn là mang theo toàn bộ cao tầng muốn vây giết Tạ Tốn nhằm đoạt Đồ Long đao, nào ngờ lần này là một đi không trở lại, cũng bởi vì vậy cho nên Minh giáo mới khai thác được lỗ hỏng mà đánh xuống khu vực cắm trại của phái Không Động, không có chưởng môn cùng các cao tầng trưởng lão dẫn dắt, một đám đệ tử phái Không Động quả nhiên bị đánh tan tác đến không còn một manh giáp.

“ Sư phụ, chúng ta bây giờ phải làm sao đây!? ” – Nữ đệ tử phái Nga My lo lắng chau mày hỏi thăm.

“ Vây giết lên Quang Minh đỉnh đã là bất khả thi, ngươi cho toàn bộ các đệ tử rút về bản môn, chọn ra một vài người võ công cao nhất theo ta... truy tìm Tạ Tốn! ” – Diệt Tuyệt sư thái nghiêm giọng ra lệnh.

“ Đệ tử nghe lệnh! ”

Nói dứt lời, nữ đệ tử Nga My liền khẩn trương hành động, dẫn theo một đám tỷ muội đồng môn theo sau trở về khu cắm trại.Nói dứt lời, nữ đệ tử Nga My liền khẩn trương hành động, dẫn theo một đám tỷ muội đồng môn theo sau trở về khu cắm trại.

Lúc này bên trong khu rừng thi thể chất đầy xung quanh, duy nhất chỉ còn một mình lão ni cô đứng giữa bầy xác chết, trong ánh mắt vô thần thơ thẫn không nhìn ra một chút cảm xúc, hai tay siết chặt lấy Ỷ Thiên kiếm, tựa hồ là đang suy tính một “ chuyện nào đó ” xa xôi...

-------*-*-------

Tường Châu, tại một thôn xóm vô danh tương đối hẻo lánh, dựa lưng vào một con sông làm điểm kiếm sống sinh nhai, nơi này tập trung hầu hết đều là ngư phu chuyên môn đánh bắt cá tươi đưa đến cung cấp cho các khách điếm trong các tòa thành lớn phụ cận, mà thường nơi này rất hiếm khi có nhân sĩ giang hồ ghé thăm dừng chân, chỉ có thương buôn là thường xuyên đi lại qua đây.

Lúc này đã là một ngày một đêm trôi qua kể từ khi Ngô Chính may mắn thoát chết trong gang tấc, đồng hành cùng với Dương Tiêu và Tạ Tốn hai người tìm đến một quán trọ, thuê một gian phòng nhỏ làm nơi nghỉ chân qua đêm.

Sở dĩ chọn nơi này làm nơi ẩn nấp đó là vì rất hiếm có người trong giang hồ xuất hiện đi ngang qua đây, hơn nữa ba phương giáp với rừng rậm có thể dễ dàng đào tẩu, cho nên Ngô Chính ba người cũng có thể tạm thời yên tâm mà sinh hoạt.

Lúc bấy giờ bên trong gian phòng tương đối cũ kỹ tồi tàn thuộc một quán trọ trong thôn xóm, không gian vừa đủ để đặt ba chiếc giường đơn và một bộ bàn ghế sắp xếp ngay ngắn, Ngô Chính đã trải qua một ngày một đêm hôn mê bất tỉnh nằm liệt trên chiếc giường, lúc này chỉ vừa mới tỉnh lại hậm hực vì cơ thể toàn thân đều kịch liệt đau nhức, đây hẳn là hệ quả của việc vắt kiệt nội lực tích trữ bấy lâu trong cơ thể.

“ Tiểu tử, ngươi thương thế sao rồi? ” – Tạ Tốn ngồi bên cạnh chiếc bàn nghe được động tĩnh, liền quay sang hỏi thăm.

“ Hỏi thừa, toàn thân nhức nhối, đau chết ta rồi! ” – Ngô Chính tựa hồ tâm trạng rất không tốt, gắt gỏng quát lên.

“ Ha ha... ”

Tạ Tốn đột nhiên cười to, lại trêu đùa nói tiếp: “ Ta thấy ngươi kêu la như vậy, vẫn là còn sống tốt a ”

“ Tốt cái đầu nhà ngươi, lại cảm thấy ngứa da hay sao? ” – Ngô Chính nghe được càng thêm bực bội quát lên.

“ Được rồi, hai người các ngươi đừng ầm ĩ nữa, dùng chút đồ ăn đi! ”

Đúng lúc này Dương Tiêu mở cửa đi vào, trên tay mang theo bao nhỏ lấy ra đồ ăn đặt lên bàn, hầu hết đều là các món ăn dân dã thôn sơn không có cao lương mỹ vị.

“ Tiểu tử thúi, bắt lấy! ”

Tạ Tốn cầm lấy một chiếc màn thầu ném về phía Ngô Chính đang ngồi trên chiếc giường, cái màn thầu này tựa hồ là có linh tính lại rơi vừa vặn vào tay Ngô Chính không cần phải vung lên mới có thể bắt lấy.

“ Coi như ngươi có chút lương tâm! ”

Ngô Chính nắm lấy màn thầu ngấu nghiến nhai nuốt, đã một ngày một đêm không ăn gì khiến cơ thể suy nhược không chịu được lâu, bụng dạ đã cồn cào kêu réo, lúc này nhai cái màn thầu nhạt nhẽo vô vị lại tưởng chừng là sơn hào hải vị, cực kỳ ngon miệng ăn mãi không chán.

“ Lại bắt lấy! ”

Tạ Tốn thính giác cực nhạy, ngay khi Ngô Chính vừa ăn xong cái màn thầu kia, liền đã ném cái tiếp theo qua phía hắn.

Một bên Dương Tiêu trông thấy một già một trẻ vô tư chơi đùa không khỏi cũng cảm thấy thoải mái trong tâm, chí ít cũng là có chút không khí sinh động đỡ phải buồn tẻ nhàm chán.

“ Dương Tả Sứ, ngươi là làm sao biết được chúng ta gặp bất trắc mà đến kịp thời tương cứu? ” – Ngô Chính lúc này ăn xong, lại hiếu kỳ quay sang hỏi thăm.

Dương Tiêu không cần nghĩ ngợi liền đáp lời lại:

“ Chuyện này cũng không có gì đáng nói, ta trước đó là dự định trở về Quang Minh đỉnh trợ giúp bản giáo thoát khốn, nhưng là phát hiện ngũ đại môn phái đã cắm trại bao vây dưới chân núi, cho nên bất đắc dĩ mới trú ẩn ở phụ cận để thám thính, vừa lúc tình cờ nghe được tin tức của Tạ huynh tái xuất giang hồ, ta liền lần theo đám người Côn Luân kia tìm được đến đây ”

“ Nói như vậy, Dương Tả Sứ đã giải quyết đám người Côn Luân kia? ” – Ngô Chính có chút sững sốt, liền nhanh miệng truy vấn.

“ Không sai, Ngô thiếu hiệp là có quan hệ với bọn hắn? ”

Dương Tiêu lại đang nghĩ rằng trong đám người Côn Luân kia có bằng hữu của Ngô Chính xen lẫn bên trong, cho nên liền vội hỏi lại.

“ Ài, không phải, chỉ là không được tự tay giết chết bọn hắn, để ta trong tâm có phần nuối tiếc ” – Ngô Chính thở dài than vãn kêu ca.

Trong mắt Ngô Chính ngũ đại môn phái đám người chẳng khác nào là một chiếc bánh ngon, một đống NPC để tích lũy điểm sát lục cho hắn, nào ngờ Dương Tiêu lại nhanh hơn một bước hớt lấy tay trên, để Ngô Chính lòng đau như cắt, vạn phần nuối tiếc khôn nguôi.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK