Nhậm Doanh Doanh vừa giận dỗi quay lưng rời đi, Ngô Chính nhìn theo dáng người trong lòng cũng không khỏi than thở, đồng thời cũng là tự nhắc nhở chính mình không để lập lại mâu thuẫn như trước kia.
Trước kia Ngô Chính cũng bởi vì muốn lợi dụng Đông Phương Bạch cho nên mới hố nàng một phen, nào ngờ chính hắn sau đó lại muốn dắt nàng hai người cùng nhau nhảy xuống hố!?
Bây giờ trước mắt một cái Nhậm Doanh Doanh xinh đẹp, thanh lệ, thướt tha, dịu dàng, nết na mọi thứ đều đầy đủ không thiếu xót, phải nói là “yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu”, một cái nữ nhi như thế làm nam nhi ai mà không muốn được sánh đôi? Chỉ là Ngô Chính vẫn là tự biết đủ, thêm một người là thêm một phần trách nhiệm.
Trách nhiệm ở đây chính là giữ nàng có thể theo kịp được bước chân của hắn mà không bị tụt lại ở phía sau, phải biết những người muốn bên cạnh Ngô Chính điều kiện tiên quyết tuyệt đối là phải đủ sức để tự bảo vệ chính mình đồng thời không muốn níu lại bước chân của hắn, Ngô Chính không muốn phải gánh một người như thế, cũng lười nhác để gánh.
Ngô Chính làm người tỉnh táo đến mức có thể hiểu rõ chính bản thân mình mà không có lấy một điểm mơ hồ khuất mắt, tuy không phải là loại người xấu xa gì nhưng lại là một người xảo quyệt mưu mô luôn đặt lợi ích của mình lên trên tất cả, càng nói hắn tính cách cũng là thực dụng ích kỷ đến đáng sợ.
Trước đó nếu không phải Đông Phương Bạch năm lần bảy lượt chứng minh được tác dụng của nàng, đồng thời làm Ngô Chính cảm động sâu sắc trong thâm tâm mới có thể khiến hắn không muốn từ bỏ Đông Phương Bạch, bằng không Đông Phương Bạch lúc này cũng đã bị hắn biến thành con cờ để sử dụng lúc nào không hay.
So sánh lại nói Nhậm Doanh Doanh có thể ngoan cố bất chấp để bên cạnh người mình thích tương tự Đông Phương Bạch sao? Một cái yểu điệu thục nữ luôn muốn người khác nâng niu bảo bọc có thể dao động Ngô Chính chân tâm khiến hắn bỏ qua lợi ích của mình mà mang nàng cùng rời đi?
Vô phương! Nếu Ngô Chính đạt được mục đích của mình chuyến này, sau đó lại hoàn tất sắp xếp mọi việc ở thế giới này xong xuôi, không nghi ngờ hắn chắc chắn sẽ bỏ lại nàng mà lẳng lặng biến mất, đến cuối cùng trong ký ức của hắn Nhậm Doanh Doanh cũng chỉ là một cái “bình hoa” hoàn toàn đúng theo nghĩa đen, khiến hắn luyến tiếc đau buồn một chút mà thôi.
Yểu điệu thục nữ là để quân tử hảo cầu, đáng tiếc Ngô Chính lại không phải là cái gì đó chính nhân quân tử!
...............
Hà Nam lục địa một tòa thành bên trong phụ cân Tiêu Anh phủ.
Lúc bấy giờ trên một con phố bên trong tòa thành, sáu cái thân ảnh như rồng bay phượng múa côn kiếm va vào nhau, nhìn lại chỉ thấy hai lão đạo sĩ cùng lúc đang kịch liệt giao đấu với bốn cái trung niên nam tử hán khiến một dặm xung quanh đây trở nên bừa bộn đổ vỡ không có lấy một bóng người.
- Đạo sĩ thúi, các ngươi chết tiệt, tại sao lại muốn giết chúng ta?
Một tên thanh niên y phục rách rưới nhơ nhuốc trong đám người giao chiến lúc bấy giờ phẫn nộ không thể kìm lòng mắng chữi, nhìn dáng dấp lôi thôi của bốn người bọn hắn giống như là ăn mày cùng với võ công chiêu thức thi triển, không nghi ngờ có thể dễ dàng đoán được bọn hắn chính là người của Cái Bang.
- Hừ, nhiều lời, các ngươi trước khi dám chống đối Võ Đang phái chúng ta đã nên giác ngộ được điều này.
Lão đạo sĩ nghe xong lời nói càng không muốn dừng tay tiếp tục ác chiến, Bát Quái Du Long Chưởng cùng Thái Cực Kiếm hai tuyệt kỹ trấn phái Võ Đang không ngừng thi triển khiến bốn tên ăn mày người Cái Bang vô cùng khốn đốn chống đỡ.
- Võ Đang phái các ngươi quá vô liêm sỉ, các ngươi có khác gì là tà ma ngoại đạo bất chấp thủ đoạn a.
Thanh niên ăn mày càng nói càng tức giận khuôn mặt đỏ tía cực kỳ muốn phát tiết, nhưng là thủ pháp lấy nhu chế cương của Võ Đang phái quá lợi hại khiến bọn hắn vô phương có thể tiến công, chỉ có thể thu mình lẫn nhau phòng hộ chống đỡ Bát Quái Du Long Chưởng.
()
Phải nói Bát Quái Du Long Chưởng pháp cực kỳ khó đối phó, mỗi chiêu mỗi thức biến hóa nhưng trông như là lặp lại chiêu trước đó, nhưng bên trong phương thức lặp lại vậy mà ẩn ẩn tiếp tục biến hóa khác hoàn toàn so với chiêu trước đó, trong giao đấu dùng để tiến công hoàn toàn để kẻ địch không thể nào lường trước, chỉ có thể tự mình rơi vào thế bị động.
Không những thế Võ Đang phái đạo sĩ người luận khinh công cũng không thua kém bất cứ môn tuyệt học nào trên giang hồ, Thê Vân Tung của bọn hắn khiến thân thể di chuyển linh hoạt quá mức dị thường còn có thể nhảy vọt lên như là hạc bay, để người khác dù muốn cũng không thể theo kịp bước di chuyển, bởi vậy bốn người ăn mày Cái Bang dùng số đông áp đảo cũng vô phương có thể làm khó hai tên đạo sĩ kia, chỉ có thể nhẫn nhịn bị đánh không có cơ hội đánh trả.
- Ngoan ngoãn chịu chết bần đạo cho các ngươi toàn thay, bằng không đừng trách chúng ta ra tay tàn độc.
Lão đạo sĩ hai người tuy là chiếm ưu thế nhưng là muốn chém giết một tên trong đó khó tránh khỏi sẽ để những tên còn lại tẩu thoát, chỉ có thể cố gắng thử biện pháp uy hiếp dùng miệng lưỡi rối loạn trận hình của bốn tên ăn mày Cái Bang kia, khiến bọn hắn không thể phối hợp hỗ trợ lẫn nhau.
- Các ngươi quả nhiên có dã tâm thống nhất giang hồ, Võ Đang phái mấy tên khốn đạo sĩ thúi quá vô liêm sỉ, ta có chết cũng tuyệt đối không để các ngươi toại nguyện.
Bốn tên ăn mày Cái Bang trong lòng cực kỳ phẫn nộ nhưng cũng không dám khinh suất quay người dựa lưng vào nhau, trên tay Đả Cẩu Bổng Pháp thi triển đều nhịp phối hợp chống đỡ cầm cự.
Mặc dù Đả Cẩu Bổng Pháp vô cùng nổi danh trên giang hồ không một ai dám phủ nhận uy lực của nó, nhưng là đến hiện nay trong tay Cái Bang người yếu quyết không trọn vẹn chỉ có hình không có hồn, hoàn toàn không thể phát huy được toàn bộ uy lực vốn có.
Đả Cẩu Bổng Pháp cũng là lấy linh hoạt tinh diệu phương thức làm chuẩn, hình pháp được thi triển theo đường lối “tứ lạng bạc thiên cân”, đồng thời khẩu quyết cũng vô cùng đơn giản bao gồm tám chữ: Buộc, Đập, Trói, Đâm, Khều, Dẫn, Khóa, Xoáy.
Tuy nhiên từ sau đời Hoàng Dung bang chủ thứ mười chín, không còn ai có thể phát huy được tối đa uy lực của môn bổng pháp này, Cái Bang người nếu là dám mở mồm nói mình đang dùng Đả Cẩu Bổng Pháp chính tông thì chẳng khác nào là bêu xấu thanh danh của các bậc tiền bối đời trước, cũng vì vậy chỉ có thể nói bọn hắn đang thi triển Đả Cẩu Bổng Pháp tàn quyết.
- Hừ, hiện tại giang hồ đều đang bị uy hiếp, nếu không phải là Võ Đang phái thống lĩnh quần hùng thì còn có thể là ai có đủ tư cách?
Một trong hai người lão đạo sĩ cũng rất kiên nhẫn đáp lời, hoàn toàn không một chút muốn phủ nhận dã tâm muốn độc bá giang hồ của mình.
- Ngông cuồng! Thiếu Lâm tự sẽ không để yên cho các ngươi muốn làm gì thì làm.
Cái Bang người vừa chống đỡ chưởng pháp vừa mở miệng mắng chữi, giang hồ hiện nay danh môn chính phái đứng đầu không phải chỉ duy nhất Võ Đang phái, mặc dù Ngũ Nhạc đã là hữu danh vô thực thoi thóp không còn địa vị trên giang hồ, nhưng là Thiếu Lâm tự một khi còn sừng sững thì giang hồ lọt vào tay còn chưa biết được.
- Thiếu Lâm tự là cái thá gì, một đám lừa trọc có thể làm khó được Võ Đang phái của ta!?
- Ha ha, đúng vậy, một đám trọc lừa chỉ giỏi mồm mép suốt ngày niệm kinh, nào có thể dám động tay động chân, việc cực nhọc thống lĩnh giang hồ cứ để Võ Đang phái bọn ta thiệt thòi gánh nhận.
Hai lão đạo sĩ hiện tại cũng đã không còn giữ lễ trong lời nói càng trở nên trào phúng tự cao tự đại hoàn toàn không để Thiếu Lâm tự trong mắt, càng là châm biếm Thiếu Lâm tự chỉ biết thanh tịnh tự tu không dám tranh chấp, chỉ là một đám người ngu ngốc.
- Đạo sĩ thúi khốn kiếp, ngươi... A!
Một tên thanh niên bên trong bốn người Cái Bang không chịu được đả kích xung động quên mất phối hợp, ngay lập tức bị hai lão đạo sĩ tận dụng sơ hở một kiếm đâm vào giữa tim chấm dứt mạng sống.
- Khốn kiếp, ta liều mạng với các ngươi!
- Không, mau trở lại đây...
Lại một tên thanh niên xung động khi trông thấy đồng bạn ngã xuống, hai tay cậm gậy liều mình lao tới tấn công hai tên đạo sĩ, muốn cùng nhau đồng quy vu tận.
- Ngu ngốc! Đi chết đi.