Mục lục
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quy Lão Đầu nghe được liền áp chế tâm tình kích động, sau đó lại chấp tay cung kính nói: “ Không biết công tử định sắp xếp như thế nào? ”

Ngô Chính nghiêm túc đáp lời: “ Lần này chắc chắn sẽ là một trận hỗn chiến không thể lường trước được điều gì, ta dự định đợi Nhật Nguyệt thần giáo cùng triều đình, Thiếu Lâm tự đám người lưỡng bại câu thương, sau đó lại muốn đến chúng ta ra sân nhập bọn cùng Võ Đang phái đạo sĩ đám người kia, mục tiêu lần này rất đơn giản... giết Thiếu Lâm tự! ”

Tiếu Diện Quân đám người nghe được liền phấn khích đồng loạt đáp lời: “ Vâng, công tử! ”

Ngô Chính hài lòng gật đầu nói: “ mang đống này sao chép phân phát cho mọi người đi, sau đó liền xuất phát đi thôi! ”

Tiếu Diện Quân nghe được liền từng người đi đến nhận mặt nạ, đồng thời cũng phân công mang về sao chép mấy quyển thư tịch, một hồi thật lâu bận rộn sau đó lần lượt đã cáo biệt rời đi làm phần việc của mình.

Ngô Chính là muốn để bọn hắn trong vòng một tháng thời gian tìm cách lẫn lộn trong giang hồ đám người vô môn vô phái kia, cho đến ngày mười tám tháng hai mới từ tứ phương tám hướng đại lộ khác nhau lại tề tụ tại Thiếu Lâm tự bên trên, đợi thời điểm đến cũng là lúc lật ngửa bàn cờ nhân lúc hỗn loạn mà nhắm vào người của Thiếu Lâm tự.

Đồng thời điểm Võ Đang phái cũng sẽ từ bên ngoài tiến công vào bên trong, có thể nói là lấy gậy người đập lưng người, hơn nữa xem xét qua địa hình Thiếu Lâm tự đó cũng là cách tốt nhất lúc bấy giờ.

Đợi mọi người giải tán đi hết, Đông Phương Bạch lúc này lại tỏ vẻ bất mãn nói: “ Hai cái tình nhân của ngươi đang đợi a, ngươi lại định làm gì đây? ”

Ngô Chính có hơi buồn cười, nhưng lại áp chế tâm tình thản nhiên nói: “ Còn phải xem Lâm Bình Chi tiểu tử kia như thế nào, bằng không vẫn là phải đóng tiếp vở kịch này ”

Đông Phương Bạch trong lòng cực kỳ khó chịu, bất mãn nói: “ Ta cũng muốn xem ngươi diễn, như thế nào? ”

Ngô Chính đương nhiên là không ngại Đông Phương Bạch có mặt, gật đầu nói: “ Vậy liền đi thôi! ”

...

Đạo Giang thôn trước sân một gian nhà nhỏ, Ngô Chính cùng Đông Phương Bạch đến đây liền cảm nhận được hơi thở của Lâm Bình Chi ba người, lúc bấy giờ đã đẩy cửa đi vào bên trong.

Lâm Bình Chi trông thấy Ngô Chính đã xuất hiện để hắn nhẹ nhõm phần nào, không cần phải hầu hạ Nhậm Doanh Doanh hai người nữa, cười khổ than thở nói: “ Sư phụ, sư nương hai người rốt cuộc cũng đến, Nhậm cô nương và Nhạc cô nương đều là muốn tìm người đây! ”

Ngô Chính nghe được “ Nhạc cô nương ” ba chữ thong thả nói ra từ trong miệng Lâm Bình Chi để hắn liền cảm thấy sững sốt, rốt cuộc Lâm Bình Chi tâm tính cũng đã biến hóa!? Nhưng không thể liền nhanh như vậy a, Ngô Chính cũng chưa tạo được cho hắn cú sốc gì quá lớn sao có thể thuận lợi như thế?

Tuy nhiên Ngô Chính không biết bởi vì lời nói của Quy Lão Đầu lúc trước cảnh tỉnh Lâm Bình Chi mới khiến hắn biến hóa như vậy, nhưng là biến hóa theo kiểu giống như một dạng tiểu hài tử đã trưởng thành hơn là như trong nguyên tác một cái “ quái vật ” tích cách biến thái hóa trở nên điên cuồng.

Mặc dù không thể nói trước Lâm Bình Chi thế này có thể đạt được hiệu quả như Ngô Chính mong muốn hay không, nhưng nếu chỉ xét về mặt tích cực thì chí ít sẽ không có hậu quả khó lường như là không một ai có thể kiểm soát được Lâm Bình Chi, bởi vì lần biến hóa tâm tính này không phải là vì thù hận mà là vì cảm nhận được các huynh đệ chân tâm nên mới khiến Lâm Bình Chi thay đổi, tựa hồ hắn đã trở thành một con người có trách nhiệm hơn rất nhiều.

Nhạc Linh San, Nhậm Doanh Doanh đang ngồi trong khách phòng trông thấy Ngô Chính đến cùng đồng thời đứng dậy muốn tiến đến bắt chuyện, nhưng khi trông thấy Đông Phương Bạch một cái mỹ diễm tuyệt luân đứng kế bên Ngô Chính, đồng thời còn nghe Lâm Bình Chi gọi là “ sư nương ” khiến hai người các nàng trở nên thất thần một hồi.

Nhậm Doanh Doanh thì tốt, nàng vốn dĩ đã không có hy vọng muốn bên cạnh Ngô Chính cho nên trông thấy tình cảnh này mặc dù cho chút đau lòng nhưng nhiều hơn là muốn chúc phúc cho Ngô Chính hai người.

Còn Nhạc Linh San thì đã triệt để vỡ nát tâm hồn bay bổng mơ mộng của mình, nàng trước kia thích Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ Xung cũng liền thích nàng, sau đó nàng lại thích Lâm Bình Chi, Lâm Bình Chi liền suốt ngày theo đuôi quấn lấy, nhưng lúc bấy giờ thì sao? Nàng thích Ngô Chính! Đáng tiếc Ngô Chính muốn phớt lờ đi nàng ngược lại còn đã có người khác.

Thử hỏi Nhạc Linh San làm sao có thể không đau đớn? Cũng giống như tiểu hài tử trước nay được lão thiên nuông chiều chưa từng vùi dập, lần này tự dưng lại trở nên khắc nghiệt tàn nhẫn để nàng ngay lập tức vỡ vụn vì không kịp thích ứng.

Trông thấy Nhạc Linh San phản ứng Ngô Chính không có cảm giác gì đặc biệt cho lắm, thật giống như là dạy dỗ tiểu hài tử mà thôi, đánh một lần thật đau lại để nàng khóc một trận thật nhiều, sau đó liền sẽ không tái phạm “ thói hư tật xấu ” hại đời nam nhân nữa, cũng là để nàng biết cách quý trọng những thứ mình đang có trong tay không thể lúc nào cũng không biết đủ không có điểm dừng, kể ra nàng còn cần phải đa tạ Ngô Chính mới đúng.

Ngô Chính không tỏ ra bất thường, thản nhiên nói: “ Không biết hai người tìm ta có việc gì? ”

Nhậm Doanh Doanh đang muốn đáp lời nhưng bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, nàng quay sang nhìn chằm chằm vào Đông Phương Bạch thần sắc trở nên kinh hoảng liên tiếp lùi bước lui người về sau, hoảng loạn nói: “ Đông... Đông Phương... thúc thúc!? ”

Nhạc Linh San một bên đang thất thần thương tâm nghe được lời nói lại trở nên kinh ngạc nhìn sang Đông Phương Bạch, trông thấy từ vẻ bề ngoài Đông Phương Bạch cũng chưa đến ba mươi a, sao tự dưng lại muốn gọi là thúc thúc? Hơn nữa thúc thúc là để gọi nam nhân cơ mà!?

Đông Phương Bạch nghe được lại cảm thấy rất thú vị, liền trêu chọc nói: “ Doanh Doanh, ngươi vẫn còn nhớ đến thúc thúc là ta sao!? ”

Nhậm Doanh Doanh nghe được lời khẳng định, hai chân liền lẫy bẫy vô lực ngồi xuống ghế, trong đầu đang cực kỳ hỗn loạn.

Trước đó Nhậm Doanh Doanh đã biết Đông Phương Bạch thân phận là nữ nhi, cũng đoán được là nàng yêu thích Ngô Chính, nhưng để Nhậm Doanh Doanh không thể ngờ chính là nàng nhanh như vậy mà đã là nữ nhân của hắn!? Nếu nói như vậy, Đông Phương Bạch vứt bỏ Nhật Nguyệt thần giáo vào tay phụ thân Nhâm Doanh Doanh chỉ là để được bên cạnh Ngô Chính sao?

Ngô Chính một bên không để ý đến hai người nói chuyện, hắn cảm giác được phía sau tấm vải lụa kia một tia rất mỏng manh quen thuộc khí tức, lúc này liền tiến tới gần Nhậm Doanh Doanh tự ý đưa tay lấy xuống tấm vải lụa che trên khuôn mặt.

Trước mắt vết thương gớm ghiếc trên mặt Nhậm Doanh Doanh để Ngô Chính cũng kinh hãi không thôi, hắn không thể tưởng tượng nổi Đông Phương Bạch thủ đoạn tàn nhẫn đến bực này, vết thương bên trong còn có ám lưu Quỳ Hoa Bảo Điện nội lực âm tính tàn phá, dù chỉ là một tia nhỏ nhoi nhưng nếu không có tương khắc nội lực mạnh mẽ hơn thì đừng hòng có thể loại bỏ được.

Trước đó Ngô Chính cũng biết Đông Phương Bạch phá hủy dung mạo của nàng liền sẽ dùng thủ đoạn nào đó ẩn tàng bên trong, bởi vì hắn biết mà Đông Phương Bạch cũng biết Nhật Nguyệt thần giáo có một vị Sát Nhân Danh Y Bình Nhất Chỉ, nhưng Ngô Chính cho rằng Bình Nhất Chỉ sớm muộn cũng sẽ giúp Nhậm Doanh Doanh lấy lại dung mạo xinh đẹp như trước kia, chỉ là cần rất nhiều thời gian mà thôi, nhưng khi tận mắt trông thấy vết thương này thì Ngô Chính lại không dám chắc chắn điều đó nữa.

Phải biết Quỳ Hoa Bảo Điển nội lực là cỡ nào quỷ dị khó xơi, nếu không phải là Ngô Chính có Cửu Dương Chân Kinh nội lực trong người có thể điều hòa hóa giải một tia ám lưu này, cũng thật may mắn chỉ là một tia bằng không dù là Ngô Chính cũng vô phương cứu chữa trả lại dung mạo cho Nhậm Doanh Doanh.

------*-*------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK