Mặc dù Lăng Đạo một thân tu vi tông sư hậu kỳ hiển hiện ra trước mắt, thế nhưng Ngô Chính lại có một loại cảm giác không mấy lạ lẫm, cảm giác này có dùng ba từ “thiếu tự nhiên” để diễn tả một cách chính xác nhất, hoặc có thể dùng những từ như “nghịch thiên” để nói về những lão nhân như Lăng Đạo.
Bởi vì không chỉ Ngô Chính, mà còn có những lão nhân tông sư ẩn tàng khác, khi tiếp xúc với Lăng Đạo đều có thể nhận ra, Lăng Đạo mỗi thời khắc đều đang thiêu đốt chân nguyên và tiềm lực ít ỏi còn sót lại của mình, để duy trì sinh cơ.
“Nhị lão đầu các ngươi diễn một màn kịch thật hay, cùng lừa dối một tiểu hài tử thì có gì là vẻ vang?”
Giọng nói trầm khàn của lão giả như xa như gần, cứ thế vang vảng bên tai mỗi người đang hiện diện.
Cước bộ phiêu phiêu tựa nhược thủy, thân ảnh gầy gò thấp bé thoắt ẩn thoắt hiện chớp mắt đã đứng che chắn trước mặt Ngô Chính.
Lão giả khẽ nghiêng đầu nhìn qua hắn hạ giọng nói, “hài tử, không cần phải sợ hãi, ta không giống những lão cáo già kia chỉ muốn lợi dụng ngươi.” song lại đưa tấm lưng hốc hác thê lương của mình về phía hắn, dường như là muốn bày tỏ thiện ý của mình.
Nghe vậy, Ngô Chính nhất mực không nói lời nào, nhưng ẩn hiện trong đôi mắt một sự cảnh giác cao độ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ nghênh chiến với vị lão giả này.
Hắn âm thầm suy tính, “thương thế trên người hạn chế tương đối khả năng chiến đấu của ta, nhưng vẫn có thể toàn lực thi triển Hoành Không Na Di. Tuy nhiên khinh công của lão giả này trông cũng rất lợi hại, khoảng cách gần thế này ta muốn tẩu thoát cơ hồ là bất khả thi... chỉ có thể tùy cơ ứng biến.”
Kỳ thực Ngô Chính minh bạch, sở dĩ Lăng Đạo vừa xuất hiện đã khoa trương một màn tuyệt luân khinh công, là vì muốn chấn nhiếp khiến Ngô Chính từ bỏ tâm thuật bất chính của mình. Việc này đúng là khiến hắn phải từ bỏ, bất quá chỉ là tạm thời mà thôi.
“Phiêu Vân Bộ Lăng Đạo, ngươi là muốn gây hiềm khích với bọn ta?” Thần sắc Diễn Tông âm trầm cực độ chất vấn.
Lăng Đạo hừ lạnh một tiếng nói: “Đừng tưởng rằng ta không biết các ngươi đang âm mưu làm chuyện gì, ta là chướng mắt không nhìn nổi các ngươi tự tung tự tác không để ai trong mắt.”
“Lăng lão, chúng ta trước nay tuân thủ quy tắc, hành động lần này cũng không ngoại lệ, ngươi nói thế không khỏi quá mức tự cho là đúng, ta thấy ngươi đã không chống đỡ được bao lâu, hà cớ phải xen vào những việc ngươi không đủ sức đảm đương?” Hạ Hoàng Kiến dắt theo đồ đệ của ông kề vai sát cánh bên Diễn Tông, giọng điệu châm biếm đả kích.
Tuy cử chỉ rất bình thản nhàn hạ, nhưng lời này của Hạ Hoàng Kiến không thể nghi ngờ chính là muốn cứng rắn trở mặt, không những gián tiếp thừa nhận sở tác sở vi của mình, còn là một lời uy hiếp nếu Lăng Đạo dám nhúng tay cản trở.
“Nói rất hay, tốt nhất là các ngươi nên xung đột động thủ đến đầu rơi máu chảy, như vậy càng hợp ý ta!” Quan sát tình hình có phần chuyển biến giương cung bạt kiếm, Ngô Chính âm thầm khoái chí làm kẻ quan chiến.
Bỗng nhiên một cỗ khí thế hùng hậu lấy Lăng Đạo làm trung tâm chấn áp ra xung quanh, mạnh mẽ đến mức khiến Ngô Chính đứng phía hậu phương phải lảo đảo thối lui về sau. Dường như Lăng Đạo đã thực sự nổi giận trước những lời lẽ đả kích không nhân nhượng.
Đồng thời điểm, Diễn Tông và Hạ Hoàng Kiến không chịu yếu thế, đồng thời bộc phát khí thế của mình đối chọi trở lại, khiến bầu không khí càng trở nên rực lửa căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động chiến đấu.
Ngô Chính nín thở quan sát hai bên giằng co đến nửa ngày không thấy hồi kết, tuy nhiên trông qua liền có thể biết được người nào mới thực sự nắm giữ thế thượng phong.
Mọi cuộc chiến khí thế đều là so nhau về lực lượng nội tại sở hữu và cả chiến ý cường đại không lùi bước. Mặc dù Lăng Đạo thọ nguyên cạn kiệt đã đặt một chân vào tử môn quan chẳng còn bao nhiêu thời gian, nhưng căn bản một thân tu vi tông sư hậu kỳ suy yếu đến thế nào chăng nữa cũng không phải là nhị lão tông sư trung kỳ có thể đối phó.
Sở dĩ hai người Hạ Hoàng Kiến có thể giằng co lâu như vậy không ngoài tự thân ý chí cường đại chống đỡ. Nói thế nào thì thời gian vẫn là thứ tốt nhất để mai một đi chiến ý của một người, Lăng Đạo tinh lực cạn kiệt tất nhiên không thể so được ý chí với đối phương.
Ba người trong cuộc đều nhất mực không ai chịu thua kém, thế nhưng người ngoài cuộc mới thực sự là người chịu khổ sở.
“Tượng đả đấu, nghĩ tử a!” Ngô Chính kể khổ trong tâm.
Mặc dù Lăng Đạo đang che chắn phía tiền phương, khí thế của ông cũng không khiến Ngô Chính cảm thấy dễ chịu hơn chút nào. Hắn phải giữ vững tinh thần không bị lung lay bởi uy áp của Lăng Đạo, nhưng lại không được bộc phát đối chọi trở lại, loại cảm giác này quả thực rất dễ làm người ta nổi cáu.
Không thể nhẫn nhịn được nữa, Ngô Chính liền cao giọng cất tiếng: “Các ngươi muốn đánh thì cứ đánh, có cần phải cẩn trọng thái quá như vậy hay không?”
Giọng nói thiếu niên vang lên, bất ngờ lại hoàn toàn chấm dứt cuộc chiến khí thế vô nghĩa này. Bốn người đồng loạt tập trung ánh mắt về phía hắn, những gương mặt có phần gượng gạo cứng nhắc, đang cố tỏ ra bình thản như không có chuyện gì.
Dưới nhiều người chú mục, Ngô Chính làm bộ mặt sững ngốc nói: “Nhìn ta làm gì, không phải các ngươi muốn đánh nhau? Không cần phải tổn thương đến tâm hồn thanh khiết của ta a!”
Thế nhưng chờ mãi vẫn không nhận được lời hồi âm, Ngô Chính lại tỏ ra buồn bực tiếp tục hối thúc: “Sư phụ ký danh của ta, chứng tỏ một chút bản lĩnh của ngươi đi, đừng nói rằng các ngươi đường đường là tông sư võ đạo, vậy mà chỉ biết mỗi trò khoa trương thanh thế này thôi!?”
Nghe một tiếng “sư phụ ký danh của ta”, Diễn Tông liền kinh hỉ hớn hở bất chấp những lời vô lễ sau đó, cao đầu chỉ tay về phía Lăng Đạo hùng hổ: “Ngươi không nghe đồ nhi của ta nói gì ư? Muốn chiến thì chiến cần gì phải khoa trương như vậy. Còn nữa, mau tránh xa hảo đồ nhi của ta ra!”
Nghe được lời này, Ngô Chính cười to trong bụng đến nỗi mặt mày tím tái, âm thầm nghĩ ngợi: “Sư phụ ký danh này rất không tồi a, sau này nhất định phải nhận thêm nhiều vị sư phụ ký danh như vậy nữa mới được.”
Trái ngược, mặc dù Lăng Đạo đưa lưng về phía hắn, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, Ngô Chính có thể cảm nhận rất rõ sát khí mãnh liệt như muốn phanh thây cắt đoạn Diễn Tông.