Quan sát đám người giáo hữu xung quanh một vòng, Nhan Viên lại quay sang Dương Tiêu khẽ gật đầu ra hiệu.
“Mau đi!”
Dương Tiêu thấp giọng nói.
Đám người Hậu Thổ Kỳ ngay khi nhận được lệnh, lập tức vận công, xoay người liên tiếp, kình phong theo đó mà tạo thành vòng xoáy, trông như một con quay, hoạt động lại giống như cái máy khoan, dồn toàn bộ trọng tâm vào mũi chân, kình lực tựa như vòi rồng xoáy sâu xuống mặt đất.
Độn Thổ Thuật!
Đây chính là tuyệt kỹ sở trường của Hậu Thổ Kỳ đoàn quân, chỉ những người có thần lực trời phú mới có thể thi triển được tuyệt kỹ này, đồng thời chịu đựng được lực ma sát của kình phong lên người mình.
“Mau ngăn cản!”
Không Văn thần tăng tức thì liền phản ứng lại lớn tiếng hô lên.
Thế nhưng tứ đại môn phái những người đang hiện diện ở đây, bao quát cả Không Văn thần tăng vừa cao giọng nhắc nhở, tất cả đều không dám chuyển động dù chỉ là nửa bước chân.
Dường như là có muột luồng áp lực vô hình, nặng trĩu giáng xuống người, khiến bọn hắn ai nấy đều không dám mạo hiểm, thách thức thần bí nhân uy áp vô cùng khủng khiếp kia.
Cứ thế không có ai ngăn cản, đám người Hậu Thổ Kỳ thành công độn thổ, dễ dàng ly khai khỏi nơi này từ dưới lòng đất, chỉ lưu lại hơn mười cái thông đạo, để Dương Tiêu có thể theo sau bọn hắn mà tẩu thoát.
Dương Tiêu dường như cảm nhận được thần bí nhân kia có ý muốn trợ giúp Minh giáo, chỉ nhắm vào đám người Không Văn thần tăng, cho nên không mấy khẩn trương rời đi.
“Đa tạ tiền bối ân cứu mạng, ngày sau nếu cần sai khiến Dương Tiêu, vãn bối lấy mạng bồi ân!”
Dương Tiêu khẳng khái lớn tiếng hô lên, ngay sau đó liền phóng người xuống thông đạo, theo chân đám người Hậu Thổ Kỳ ly khai nơi này.
Mấy người tứ đại môn phái nghe được lời nói sau cùng của Dương Tiêu, ai nấy đều vô cùng kinh hãi, còn tưởng rằng Dương Tiêu và thần bí nhân đang chế trụ bọn hắn là có quan hệ gì đó với nhau, lo sợ vị “tiền bối” này sẽ diệt trừ hậu hoạn, không dễ dàng buông tha cho bọn hắn.
Nhưng là ngay khi đám người Dương Tiêu an ổn ly khai, luồng áp lực vô hình kia cũng dần dần biến mất, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đám người tứ đại môn phái mặt mày ngớ ngẫn, mắt nhìn nhau, từ trong đồng tử đối phương có thể thấy được chính mình tâm trạng, tựa hồ là trải qua một màn vừa rồi khởi tử hồi sinh, ai nấy đều cảm thấy vô cùng may mắn, chí ít thần bí nhân kia không làm khó cho bọn hắn, bằng không cho dù là Không Văn thần tăng ở đây cũng chỉ có thể hữu khí vô lực, trơ mắt đứng nhìn mà thôi.
Ngược lại, Không Văn thần tăng trong đầu lúc bấy giờ chỉ có duy nhất hai chữ: “đáng chết!”
Từ thần sắc không mấy ngạc nhiên, âm trầm lãnh khí của lão, dường như là đã đoán biết được thần bí nhân sẽ không làm khó được mình. Tựa hồ là Không Văn thần tăng từ trước đã nhìn thấu thân phận của thần bí nhân!?
Có thể, hoặc cũng là không, nhưng ai mà biết được!
-------*-*-------
Hậu phương Chung Nam sơn, Hoạt tử nhân mộ.
Bên trong thạch thất, trên chiếc giường hàn ngọc, Ngô Chính ngồi lỳ tại đây đã là hai ngày liền không rời đi nửa bước.
Toàn thân hắn không có một tia khí tức phát ra, trông như một người bình phàm đến không thể bình phàm hơn. Thế nhưng so với hai ngày trước, hắn lúc này da dẻ đã hồng hào hơn rất nhiều, hơi thở không có gì đặc biệt, nhưng là ổn định, đều nhịp, không có dấu hiệu hư nhược cơ thể. Tựa hồ là việc dưỡng thương trên giường hàn ngọc, rất giúp ích cho hắn.
Lúc bấy giờ, Ngô Chính chậm rãi mở mắt, hai tay đột nhiên súc thế, chưởng kình huy động ngưng tụ lại điểm, vung mạnh đánh ra.
Vi Đà Chưởng!
“Không tốt!”
Ngay khi chưởng thế tung ra, Ngô Chính bất giác hoảng hốt hô lên, cơ hồ là quên mất nơi này không phải là sơn lâm, để mặc cho hắn tùy ý phá phách. Nhưng là chưởng cũng đã đánh ra, nào còn có thể thu hồi trở lại, Ngô Chính bất đắc dĩ chỉ có thể bùi ngùi thở dài, sẵn sàng tâm lý bị chủ nhà đuổi cổ khỏi nơi này là vừa.
Tuy nhiên tiếp đó, Ngô Chính chỉ nghe tiếng “vù vù” của kình phong phát ra, tức khắc toàn bộ kình lực mà hắn ngưng tụ trong một điểm, dường như là đã bị... triệt tiêu!
Mãi một hồi lâu, khoảng không mới yên ắng trở lại, một thân ảnh nữ tử quen thuộc, thoắt ẩn thoắt hiện, từ lúc nào không hay biết đã xuất hiện kịp thời, thay cho Ngô Chính sửa chữa sai lầm lần này.
Hoàng sam nữ tử ánh mắt bất thiện, lăm le nhìn chằm chằm Ngô Chính, dường như là rất tức giận hành vi muốn phá của vừa rồi của hắn.
“Ách... ha ha, ta là vô ý, thực sự là vô ý mà thôi.”
Ngô Chính có chút nuối tiếc, nhấc mông đứng dậy khỏi giường hàn ngọc, mặt mày hởn hở cười tươi nói:
“Ta có tật xấu, mỗi lần khôi phục thương thế, liền không thể kiểm soát được chính mình tay chân, liền muốn đánh đấm một phen.”
“Ý ngươi là muốn đánh với ta?”
Hoàng sam nữ tử lạnh nhạt nói.
“Hiểu nhầm, hiểu nhầm, ta chỉ là có chút hào hứng mà thôi, không phải là muốn động thủ!”
Ngô Chính sợ hãi nói.
Ai mà chẳng biết hoàng sam nữ tử võ công còn lợi hại hơn cả Trương Vô Kỵ khi đạt thời kỳ đỉnh phong, lấy thực lực của Ngô Chính bây giờ, muốn động thủ với nàng chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá, chỉ có dại dột mới làm như thế.
“Ngươi thương thế đã khỏi hẳn?”
Hoàng sam nữ tử lại hỏi.
Câu hỏi vẫn là như thường lệ, mỗi buổi sáng nàng đều sẽ đến hỏi Ngô Chính câu này, chỉ chờ hắn gật đầu, liền sẽ đuổi cổ ngay tức khắc.
“Ai da, ta vừa rồi một chưởng có hơi mạnh tay, bây giờ lại trọng thương nữa rồi.”
Ngô Chính đột nhiên mặt mày nhăn nhó, tỏ vẻ đau đớn vô cùng, cả người loạng choạng bước lùi về sau, vấp phải cạnh giường, lại ngã lăn người quằn quại trên giường hàn ngọc, tựa hồ là vết thương tái phát, khiến hắn chết dở sống dở.
Trông thấy cảnh này, hoàng sam nữ tử bất chợt lại bật cười, nụ cười vẫn tỏa nắng như mọi khi, băng tuyết sơ dung, một vẻ đẹp mà bất cứ nam nhân nào cũng không thể cưỡng lại.
“Ngươi thích thú giường hàn ngọc như vậy?”
Hoàng sam nữ tử hiển nhiên là minh bạch, Ngô Chính phát hiện được công dụng của giường hàn ngọc, liền mặt dày mặt dạn muốn nán lại thêm lâu, không muốn rời đi.
“Ặc, khụ khụ, đúng là rất thích thú, tu luyện tại đây một ngày bằng người khác khổ luyện mười ngày, ai mà không yêu thích cơ chứ!?”
Ngô Chính không biết liêm sỉ là gì, liền thành thật trả lời.
“Nhưng ngươi thương thế cũng đã bình phục, không thể tiếp tục lưu lại đây.”
Hoàng sam nữ tử lại lạnh nhạt đuổi khách.
Ngô Chính nghe thế liền chống tay lên cằm trầm mặc chốc lát, lại nghiêm túc nói:
“Một ngày nữa thôi, ta liền tự giác ly khai, không để ngươi lại hối thúc!”