Ngoại trừ việc không ai biết Đại Ỷ Ti có nữ nhi, thì nội bộ Minh giáo Ba Tư cơ hồ là nắm rõ hết thảy động cơ và hành vi phản bội của bà. Cho nên ba người Khu Ni Cơ khi nghe nhắc đến Thánh nữ kế vị liền dấy lên nghi ngờ này.
Đại Ỷ Ti không trả lời, chỉ hướng ánh mắt chăm chú về phía Ngô Chính, dường như là muốn hắn thay bà giải đáp câu hỏi này.
“Có hậu nhân thì là có hậu nhân, cớ gì phải giấu diếm?”
Ngô Chính thản nhiên nói.
“A, nếu thực sự như vậy...”
Nội tâm Phí Huyễn dấy lên hy vọng.
Mặc dù nói đánh mất Thánh Hỏa Lệnh là tội chung của ba người, nhưng lỗi lầm lớn nhất vẫn là Phí Huyễn. Lại nói tình hình bây giờ muốn cường đoạt lại Thánh Hỏa cơ hồ là bất khả thi, Phí Huyễn tất nhiên là muốn bám víu vào tia hy vọng này.
“Mau nói, hậu nhân của ngươi ở đâu?”
Phí Huyễn quay sang Đại Ỷ Ti chất vấn.
Tương tự, lần này Đại Ỷ Ti vẫn là nhìn về phía Ngô Chính mà không nói một lời nào. Hướng theo ánh mắt của bà, ba người Khu Ni Cơ theo bản năng cũng đồng thời nhìn về phía hắn.
“Các ngươi cho rằng ta là thần cơ diệu toán, chuyện gì trên đời cũng biết?”
Ngô Chính dở khóc dở cười nói.
“Linh Xà đảo!”
Đại Ỷ Ti nhạt giọng nói.
Vốn dĩ còn muốn thử Ngô Chính xem hắn biết về bà nhiều đến mức nào, thật may là trên đời này còn có những chuyện mà hắn không biết, bằng không thì quả thực là rất đáng sợ.
Nghe vậy, ba người Khu Ni Cơ nhãn thần sáng lóa, dường như là muốn ngay tức thì xuất hiện tại Trung Nguyên, tìm ra hậu nhân của Đại Ỷ Ti mang về.
“Tin rằng sau khi xác thực thân thế hậu nhân Thánh nữ tiền nhiệm, các ngươi có thể an tâm lập công chuộc tội giữ lại tính mệnh, hơn nữa tỷ tỷ cũng không phải chịu trừng phạt a.”
Ngô Chính nhàn nhã nói.
“Trừ phi có thể mang về Càn Khôn Đại Nã Di nguyên bản, bằng không thì không thể nói trước được điều gì.”
Đại Ỷ Ti khẽ lắc đầu nói.
“Chuyện này ngươi có thể yên tâm, lời của ta thốt ra không thể nào lại thiếu tin cậy như vậy.”
Ngô Chính nghiêm túc nói.
Hắn xem qua nguyên tác, tất nhiên là minh bạch một khi Tiểu Chiêu lên làm Thánh nữ, quyền lực trong giáo sớm muộn cũng sẽ thâu tóm về tay Đại Ỷ Ti làm người chủ đạo phía sau Tiểu Chiêu. Đến lúc đó, có phái người sang Minh giáo Trung thổ để đánh cắp Càn Khôn Đại Nã Di hay không thì còn phụ thuộc vào quyết định của mẫu tử hai người.
“Ngươi tự tin đến thế?”
Đại Ỷ Ti nghi hoặc nói.
“Không phải là tự tin, ta không nhàn rỗi đi làm những việc không dám chắc, tỷ tỷ ngươi thực sự là thiếu niềm tin vào ta a.”
Ngô Chính đáp.
“Tại sao ngươi lại biết nhiều chuyện nội bộ của bọn ta như vậy?”
Khu Ni Cơ bỗng nhiên lên tiếng truy vấn.
!
“Trên thế gian này những việc ta không biết rất ít, ngươi không cần tỏ ra nghi vấn. Thương lượng đã xong, sau này phải làm thế nào thì tùy các ngươi, ta không can thiệp vào nữa.”
Nói dứt lời, thân ảnh Ngô Chính cũng theo dư âm nhanh chóng tan đi, như thể đứng đối diện ba người Khu Ni Cơ từ đầu chí cuối kỳ thực chỉ là một cái huyễn ảnh hư vô mà thôi.
Trông thấy một màn kỳ dị này, không chỉ Đại Ỷ Ti mà cả ba người Khu Ni Cơ đều kinh tâm không thôi. Nguyên lai xuyên suốt trong lúc trò chuyện, thực thể của Ngô Chính đều đang ẩn nấp ở một nơi nào đó không xuất hiện. Nếu vừa rồi “thương lượng” bất thành, có khi Ngô Chính đã giải cứu Đại Ỷ Ti trước mắt ba người Khu Ni Cơ lúc nào không hay.
...
“Đống phiền toái này xem như đã giải quyết xong, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì Trung Nguyên sau này sẽ không xuất hiện người của Minh giáo Ba Tư nữa.”
Ngô Chính thầm nghĩ.
Vì tính mệnh của mình, ba người Khu Ni Cơ nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ mang về tiểu Thánh nữ kế vị, Ngô Chính rất tin tưởng vào điều này.
Mặc dù phương thức có hơi khác biệt, nhưng chung quy kết cục vẫn tương tự trong kịch bản nguyên tác. Mà những việc không sai lệch với nguyên tác thường thì sẽ không xảy ra vấn đề gì. Trải qua rất nhiều sự kiện trong quá khứ, đủ cơ sở để Ngô Chính có thể an tâm.
Lúc bấy giờ Ngô Chính lại đang bận tâm vào việc khác: “Ta để Triệu Mẫn thoát khỏi tay, khó nói Phạm Dao trong lúc truy tìm Thành Côn sẽ xảy ra vấn đề gì hay chăng?”
Tìm được Thành Côn có thể sẽ có được manh mối tung tích của Đông Phương Bạch, vì thế Ngô Chính mới lợi dụng thân phận nội gián của Phạm Dao hành sự sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Thế nhưng hắn lại chủ quan thái quá, tự tin vào chiến lực và quỷ kế của mình, đồng thời còn có Triệu Mẫn làm vật áp chế, những tưởng đã đủ để giúp hắn hạ sát toàn bộ thủ hạ đắc lực của Nhữ Dương Vương, hoặc bất quá là có thể mang theo Triệu Mẫn an ổn ly khai.
Tuy nhiên Ngô Chính thất sách, dẫn đến tình hình lúc bấy giờ không còn trong vòng kiểm soát của hắn nữa. Nếu Nhữ Dương Vương bắt được Phạm Dao, thì chuyến đi đến tây vực lần này của Ngô Chính không những là tốn công vô ích, còn là lỗ vốn nặng nề.
Bất quá tính mệnh của Phạm Dao không quá mức quan trọng, “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” này không có sự kiện Triệu Mẫn bắt giữ toàn bộ cao tầng lục đại môn phái, cho nên vai trò của Phạm Dao tương đối mờ nhạt, không đáng để Ngô Chính phải quan tâm.
“Ta nên trở về tiểu thôn xảy ra chiến đấu lần trước thăm dò một phen, nếu Phạm Dao vẫn còn an toàn hẳn là sẽ quanh quẩn phụ cận tra xét dấu vết của ta.”
Quyết định xong, Ngô Chính liền nhanh chóng khởi hành.
Lấy tốc độ của hắn nếu toàn lực triển khai khinh công thì có thể đi được bốn trăm dặm trong nửa thời canh. Chỉ mất một ngày hắn đã xuất hiện bên trong tiểu thôn lần trước chiến đấu với ba người Tường Vỹ.
Lúc bấy giờ sắc trời đã tối, cảnh nội tiểu thôn tương đối vắng vẻ ảm đạm, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ ánh đèn dầu bên các khu nhà và ánh trăng chiếu rọi, thôn dân đều đã nghỉ ngơi.
Ngô Chính đi ngang qua cừ lư của mình đã mua lại trước đó, hiện trường chiến đấu tuy có dấu hiệu được thôn dân sửa chữa, nhưng một sớm một chiều không thể khiến những cái hố to dưới mặt đất này trở về nguyên trạng.
Đứng bất động tại đây, Ngô Chính cố tình thả ra khí tức, nhen nhóm một tia hy vọng sẽ có ai đó phát hiện ra hắn. Nếu là người của Nhữ Dương Vương còn mai phục phụ cận phát hiện thì rất không tệ, nếu Phạm Dao thì càng tốt. Dù là ai xuất hiện lúc này ít nhiều cũng sẽ giúp hắn khai thác được vài thông tin cần thiết.