Mục lục
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người hán tử đang bất tỉnh nhân sự nằm trên chiếc giường không ai khác chính Du Liên Châu và Trương Tùng Khê. Hai người này đã trước một bước được đưa trở về núi Võ Đang, không những thế còn là thương tật đến tàn phế không thể đi lại. Hết thảy diễn ra đều không ngoài suy đoán của Ngô Chính, chỉ khác là cách thức của nó mà thôi.

“Ta nhớ ra rồi...”

Ân Lê Đình tựa hồ nghĩ đến chuyện gì đó, lúc này lại không kìm chế được xúc động lớn tiếng hô lên:

“Đại sư huynh, cách đây không lâu khi chúng ta cùng Ngô thiếu hiệp ẩn nấp trong rừng rậm có gặp được một tên cao thủ kiếm thuật vô cùng cao minh, không biết đại sư huynh còn nhớ hay không?”

Nghe qua lời nói, Tống Viễn Kiều liền sững sốt đến ngây người, nhất thời quên cả đối đáp. Bên cạnh đó Trương Tam Phong cũng đã mơ hồ đoán ra được ít nhiều sự việc bên trong, càng là trầm mặc nghiền ngẫm.

Hai người Tống Viễn Kiều chỉ vừa trở về núi Võ Đang mà thôi. Đồng thời cũng không quên kể lại toàn bộ quá trình đồng hành cùng Ngô Chính cho Trương Tam Phong không một chút giấu diếm. Kể cả việc Ngô Chính điên cuồng tàn sát đám người danh môn chính phái kia, còn lật tẩy bộ mặt thật của ngũ đại môn phái bao gồm cả Thiếu Lâm tự trước nay gầy dựng được uy tín rất lớn.

Sở dĩ Trương Tam Phong cũng như là phái Võ Đang trước giờ đều không có bất kỳ động tác nào chính là vì đang ở thế lưng chừng giữa hai bên, không biết nên quy về bên nào mới phải. Trương Tam Phong muốn ủng hộ tin tưởng vào quyết định của Ngô Chính, nhưng mặt khác lại không muốn trở mặt với ngũ đại môn phái xưa nay luôn giao hảo rất tốt. Bởi vậy phái Võ Đang mới dở dở ương ương không có lập trường cụ thể nào.

Nhưng là hiện nay trước mắt Trương Tam Phong hai tên đồ đệ yêu quý chỉ vì lập trường thiếu quyết đoán của ông mà dẫn đến tình trạng ngày hôm nay. Chưa kể còn có cả bi kịch của phu thê Trương Thúy Sơn và tam đồ đệ Du Đại Nham cũng khiến Trương Tam Phong trong lòng ray rứt không yên. Bây giờ phái Võ Đang đã không thể tiếp tục bàng quan làm người ngoài cuộc được nữa rồi, tin tưởng Trương Tam Phong cũng đã minh bạch điều này.

Lúc này Tống Viễn Kiều bất chợt giật thót, lẩm bẩm trong miệng: “Từ miệng vết thương có thể đoán biết được hung thủ tốc độ xuất kiếm cực nhanh, lại vô cùng dứt khoát và chuẩn xác. Mười phần tương tự với đường kiếm của tên hán tử hôm đó giao thủ với ta...”

“Không sai, là hắn, nhất định là hắn gây ra!” – Ân Lê Đình căm phẫn gằn giọng hô lên.

Không cần Ân Lê Đình nhắc nhở, Tống Viễn Kiều cũng đã tự có cho mình một lời giải đáp. Tâm trạng của hắn lúc này càng là bi phẫn căm giận, hai tay bất giác đã nắm thành quyền siết chặt đến mức móng tay đâm vào da thịt, từng giọt máu nóng lăn dài tí tách nhỏ xuống nền nhà.

“Sư phụ, hôm đó đệ tử tự mình giao thủ với hắn, nhất định là không thể sai được.” – Tống Viễn Kiều hướng về Trương Tam Phong bẩm báo.

“Ngươi nói trên giang hồ là môn phái nào có kiếm pháp lợi hại như vậy?” – Trương Tam Phong không biểu lộ cảm xúc, bình thản từ tốn đáp.

Tống Viễn Kiều nghiền ngẫm một chút, không chắc chắn nói: “Trước kia Ngô thiếu hiệp từng suy đoán hung thủ tên này là người của ngũ đại môn phái. Nếu chỉ nói về kiếm pháp lợi hại, đáng nghi nhất chỉ có thể là phái Côn Luân. Tuy phái Nga My và Hoa Sơn cũng rất không kém, nhưng hai môn phái này ngoại trừ chưởng môn đã quá cố thì hầu như đều thiếu vắng nhân tài. Cho nên...”

Trương Tam Phong đột nhiên đưa tay chen ngang, lại lắc đầu nói: “Muốn nói điều gì đều cần phải có chứng cứ minh bạch, hơn nữa động cơ cũng không mấy rõ ràng. Chuyện này vẫn là phải điều tra thật kỹ lưỡng, không nên suy đoán bừa bãi.”

“Sư phụ dạy phải, là đệ tử nhất thời hồ đồ!” – Tống Viễn Kiều chấp tay lãnh giáo.

Một bên Ân Lê Đình tâm tư đang vô cùng hỗn loạn, lúc này bất chợt nhớ đến gì đó lại buột miệng hỏi: “Sư phụ, thất sư đệ ở đâu? Tại sao không thấy hắn xuất hiện!?”

Nghe được, Tống Viễn Kiều trong tâm cũng trở nên bất an, tiếp lời nghi vấn: “Đúng vậy, có phải là thất sự đệ đã xảy ra chuyện gì hay không!?”

“Ài...”

Trương Tam Phong thở dài rất bất đắc dĩ, ánh mắt có phần đăm chiêu nhìn lấy hai tên đồ đệ của mình đang bất tỉnh trên chiếc giường. Im lặng mãi một hồi lâu để hai người Tống Viễn Kiều cực kỳ sốt ruột, Trương Tam Phong lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Là Thanh Cốc mang Liên Châu và Tùng Khuê trở về núi, sau đó không nói một lời đã tự ý rời đi điều tra.”

Quả nhiên dự cảm xấu của Tống Viễn Kiều và Ân Lê Đình là không sai. Trong Võ Đang Thất Hiệp thì Mạc Thanh Cốc là người có tính tình ngay thẳng và nóng nảy nhất, đây là ưu điểm mà cũng là khuyết điểm của hắn. Nhất là khi tình thế đang vô cùng khó đoán như lúc này, nếu để hắn một mình bên ngoài còn không biết sẽ lại gặp phải chuyện bất trắc gì đâu.

Ân Lê Đình hốt hoảng nói: “Không tốt, chúng ta cần phải khẩn trương tìm thất sư đệ về gấp. Bằng không lấy tính cách của đệ ấy, chỉ sợ...”

“Không được!”

Trương Tam Phong đột nhiên lại trở nên rất nghiêm khắc với hai người Tống Viễn Kiều, lại nghiêm giọng nói tiếp: “Bây giờ xuống núi sẽ rất nguy hiểm, tạm thời chỉ có thể án binh bất động chờ tiểu tử kia làm xong phần việc của hắn.”

“Ý của sư phụ là... Ngô thiếu hiệp!?” – Tống Viễn Kiều buột miệng thốt ra.

Hai người Tống Viễn Kiều nghe qua lời nói của Trương Tam Phong liền có thể minh bạch được ý định của ông ta.

Nhớ lại năm ngày trước Ngô Chính có nói sẽ cố gắng hướng sự chú ý về phía mình, giúp đỡ tranh thủ thêm thời gian cho Minh giáo ổn định nội bộ, đồng thời còn là gián tiếp đảm bảo an toàn cho hai người Tống Viễn Kiều có thể trở về núi Võ Đang mà không gặp phải bất trắc gì ngoài ý muốn.

Bởi vậy trong năm ngày này xuất hiện hàng loạt tin tức báo về cho các thế lực môn phái. Trên giang hồ gần đây xuất hiện một tên thiếu niên có ngoại hiệu là Lục Mạch Kiếm Tiên, vì cướp đoạt Ỷ Thiên kiếm mà sát hại chưởng môn của phái Nga My – Diệt Tuyệt sư thái. Không những thế hắn trong vòng năm ngày đã giết chết rất nhiều nghĩa sĩ trên giang hồ, là một tên sát nhân hàng loạt khiến không ít các thế lực chính phái đang ráo riết truy sát, muốn đòi lại công đạo trả thù cho thân nhân bằng hữu của mình.

“Không sai, ta cho rằng Thanh Cốc tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm. Lấy tính cách của hắn có thể sẽ tự mình tìm đến tiểu tử kia.” – Trương Tam Phong gật đầu đáp.

Ân Lê Đình nghe xong lại càng lo lắng, hấp tấp nói: “Nếu thất sư đệ tìm đến Ngô thiếu hiệp, không phải là càng nguy hiểm hơn ư!?”

“Không, là an toàn hơn mới phải!”

Nghe qua lời nói của Trương Tam Phong để Tống Viễn Kiều đã bình tĩnh hơn rất nhiều, lại bình giọng nói tiếp:

“Ngô thiếu hiệp làm người rất trầm tĩnh quyết đoán, trước khi hành động nhất định là đã suy tính thấu đáo chu toàn. Hơn nữa võ công của hắn rất cao cường, đến cả ta cũng không dám nói có thể làm đối thủ của hắn. Nếu thất sư đệ có thể đồng hành cùng hắn, tin tưởng sẽ không có chuyện gì bất trắc xảy ra.”

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK