“Dương Tả Sứ, người xem!”
Nhan Viên đột nhiên chỉ tay hô lên.
Dương Tiêu và đoàn người Hậu Thổ Kỳ ghé mắt nhìn lại, hướng mà Nhan Viên đang nhìn, đó là một cái thi thể mang trên mình trang phục Minh giáo.
“Nhan kỳ sứ, ngươi phát hiện điều gì bất thường!?”
Dương Tiêu nghi hoặc nói.
Nhan Viên không vội trả lời, đi tới phía trước, khom lưng nhặt một vật gì đó vắt trên thắt lưng của thi thể, giơ lên về phía Dương Tiêu nói:
“Dương Tả Sứ, người xem vật này là gì?”
Dương Tiêu trông thấy vật trên tay Nhan Viên, thần sắc đột nhiên trở vô cùng âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Lệnh bài, Nhữ Dương Vương phủ!”
“Tên này cũng có lệnh bài!”
“Ta cũng thấy rồi, cả đằng này cũng có.”
“Nhan kỳ sứ, gần chỗ người, cái thi thể kia, Nhữ Dương Vương phủ lệnh bài!”
Đoàn người Hậu Thổ Kỳ nhớ lại được hình dáng chế tác của lệnh bài binh sĩ quân Nguyên, liền đảo mắt quan sát tìm kiếm chung quanh, không ngờ cứ khoảng mười, mười lăm cái thi thể trang phục Minh giáo là có một cái mang trên mình lệnh bài.
“Hừ, quân Nguyên chết tiệt, để Nhan Viên ta gặp một tên, tất khiến hắn sống không bằng chết!”
Nhan Viên vô cùng bức xúc, phẫn nộ gầm lên.
“Chuyện này có quá bất thường!”
Dương Tiêu bất chợt phát hiện có gì đó rất không đúng, liền lên tiếng nhắc nhở.
Sở dĩ Dương Tiêu đích thân dẫn người đến tận nơi này thăm dò, là vì hai ngày trước sớm đã nghe tin tức, Thường Châu xảy ra chiến sự rất hỗn loạn.
Mặc dù không thể xác định được chiến đấu bắt đầu triển khai từ lúc nào, nhưng việc thảm sát cả một tòa thành mà không gây ra động tĩnh to lớn nào, quả là quá mức dị thường.
Nhữ Dương Vương phủ quân lực có hùng mạnh đến đâu, muốn vây hãm tòa thành này, nhất định sẽ không lọt qua được tai mắt của các thế lực trên giang hồ, không nghi ngờ hành động này chẳng khác nào là đả thảo kinh xà, vô cùng ngu ngốc.
Thế nhưng, tựa hồ kế hoạch của bọn chúng diễn ra rất tốt đẹp, lưu lại rất nhiều thi thể mặc đồng phục của Minh giáo, trực tiếp đẩy Minh giáo lên đầu ngọn sóng thêm một lần nữa.
“Ý của Dương Tả Sứ là!?”
Nhan Viên khó hiểu hỏi lại.
“Nhữ Dương Vương trước nay hành sự vô cùng cẩn trọng, sẽ không để chúng ta dễ dàng phát hiện vật chứng như vậy. Nếu là toàn bộ quân Nguyên trước khi vây hãm tiến công tòa thành này, hẳn là sẽ không được phép mang theo lệnh bài chứng minh thân phận bên mình. Điều này để ta khuất mắt, không thể minh bạch.”
Dương Tiêu nghiền ngẫm giải thích.
“Có thể nào bọn chúng vì nóng vội khẩn trương mà sơ suất!?”
Nhan Viên nghe vậy, liền tự đặt nghi vấn.
“Làm chuyện động trời thế này, làm sao có thể sơ suất những việc nhỏ nhặt như vậy.”
Dương Tiêu không nghĩ ngợi liền phủ nhận, lại nghiền ngẫm phân tích:
“Chắc chắn các thế lực trong giang hồ có kẻ nối giáo cho giặc, hơn nữa còn là một thế lực nào đó nội tình rất khủng khiếp. Nếu không phải là nội ngoại đối ứng phối hợp, thì không thể làm được một chuyện kinh thiên động địa, mà không một ai có thể kịp thời trở tay như thế này.”
“A, Dương Tả Sứ nói rất có lý!”
Nhan Viên tựa hồ minh bạch phần nào liền sững sốt hô lên, tuy nhiên nghi vấn của hắn vẫn chưa được giải quyết:
“Nhưng nếu như vậy, càng không thể có chuyện sơ suất tồn lại vật chứng được!?”
“Không sai.”
Dương Tiêu lại tiếp tục trầm mặc, việc này quá mức đáng nghi, để hắn nhất thời không thể nhìn thấu được thực hư thế nào.
Có thể toàn bộ dẫn chứng và suy đoán của Dương Tiêu hết thảy đều đúng, nhưng cũng có thể đây chỉ là một cái bẫy đợi người của Minh giáo mắc câu thì sao!? Nếu như vậy thì quả thực là khó lường.
Thế cục hiện nay, ngoại trừ phái Nga My được Trương Chân Nhân niệm tình xưa bảo vệ, lưu lại tông môn một hơi thở, thì tứ đại môn phái còn lại sau khi mất đi cao tầng lực lượng, cũng đã dần dần ổn định lại phần nào, duy chỉ có Thiếu Lâm tự vẫn là sừng sững bảo lưu được toàn bộ lực lượng, thời điểm này hoàn toàn đã có thể đối trọng với phái Võ Đang rồi.
Thiếu Lâm tự!?
Ngay khi nghĩ đến Thiếu Lâm tự, Dương Tiêu liền ngây người sững sốt, dường như là đoán ra một việc gì đó rất kinh tâm.
“Dương Tả Sứ, người là làm sao?”
Nhan Viên thấy thế liền lo lắng hỏi thăm. Hắn còn tưởng rằng Dương Tiêu là bị phẫn nộ kinh động, khí huyết bất thông dẫn đến nội thương.
“Ta không sao.”
Dương Tiêu giơ tay ngăn lại, hít sâu một hơi cố gắng lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói:
“Còn nhớ lần trước, Thiếu Lâm tự vì tham niệm Đồ Long đao của Kim Mao Sư Vương, mà mà bất chấp sở tác sở vi như thế nào chứ?”
“Hừ, tất nhiên là không thể quên được, lão Không Văn hòa thượng khốn kiếp, khiến Tạ Sư Vương và Dương Tả Sứ rơi vào đường cùng, tí nữa đã không giữ được tính mệnh. nếu không phải là vì Minh giáo chúng ta nội bộ lục đục, sớm đã khiến Thiếu Lâm tự vạn kiếp bất phục rồi.”
Nhắc đến chuyện này, để Nhan Viên nhất thời không thể kìm chế được lửa giận, mặt mày đỏ bừng.
“Ừm, ta và Tạ Sư Vương sau khi trở về Minh giáo, còn ráo riết chuẩn bị đề phòng Thiếu Lâm tự dở trò, nào ngờ cho đến nay bọn hắn vẫn không có động tĩnh gì.”
Dương Tiêu không để ý đến Nhan Viên phát tiết, lại tiếp tục phân bạch suy đoán của mình:
“Nhưng nhờ vậy, Thiếu Lâm tự mới có thể bảo lưu lực lượng không chút mảy may suy suyển. Lại nói tình thế bây giờ, ngoại trừ phái Võ Đang vẫn giữ mình ở vị trí trung lập, thì tứ đại môn phái còn lại đều sốt sắng ổn định nội bộ chính mình, nào có tâm sức để đối phó với chúng ta!?”
“Thuộc hạ ngu dốt không minh bạch, chẳng hay ý tứ của Dương Tả Sứ là gì?”
Nhan Viên nghe xong mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không hay biết Dương Tiêu phân tích thế cục trên giang hồ, thì có liên quan gì đến chuyện này.
Dương Tiêu cũng biết Nhan Viên ngoại trừ ưu điểm thần lực tự thân cùng đôi mắt tinh tường, thì khuyết điểm lớn nhất là đầu óc vô cùng chậm chạp, cho nên không trách cứ.
“Thiếu Lâm tự, có thể là... cấu kết với Nhữ Dương Vương phủ!”
Dương Tiêu trực tiếp nói thẳng ra suy đoán của mình.
Thử ngẫm nghĩ lại mà xem, ngoại trừ Thiếu Lâm tự ra thì trên giang hồ hiện nay làm gì còn có ai, đủ bản lĩnh để ngăn chặn hết thảy mạng lưới tin tức của các đại thế lực khác!?
Nếu phân tích kỹ lưỡng, thì chuyện này có một sự trùng hợp đến đáng sợ, không thể tưởng tượng được.
Còn nhớ, trước đó Ngô Chính từng nói sẽ trợ giúp Minh giáo dục hoãn cầu mưu. Hắn đã làm được, không những thế còn làm rất tốt là đằng khác.
Tuy nhiên, khoảng thời gian quý giá mà Ngô Chính câu kéo cho Minh giáo, vô tình cũng tiện nghi cho các thế lực khác, những thế lực chịu đựng tổn thất nặng nề trong các sự kiện đẫm máu gần đây, tương tự tứ đại môn phái cũng là không ngoại lệ.